Khắc Minh như đắm chìm trong biển tình mà có thể chết đi.
anh không thể kiềm chế được lòng mình, đôi bàn tay hư hỏng của anh luồn vào bên trong áo của cô, vuốt ve cái eo đáng yêu của cô.
Lam Lam thấy nhột nên ưỡn người lên.
anh tham lam lai đưa tay luồn vào bên trong áo ngực của cô, bàn tay phủ lấy một bên bồng đào xinh đẹp của cô mà nhào nặn.
Lam Lam bị anh nhào nặn bồng đào xinh đẹp, giật mình bất giác mở mắt ra.
khuôn mặt anh sát vào mặt cô, làm cho cô hoảng hồn đẩy anh ra.
Lam Lam nhìn vào anh chằm chằm, một hồi lâu rồi bỏ chạy.
Khắc Minh nhìn theo bóng lưng cô, môi cong lên nở một nụ cười hạnh phúc.
anh cứ nghĩ là cô bị anh bá đạo xâm nhập vào cấm địa, bởi vậy nên xấu hổ bỏ chạy.
Lam Lam chạy về đến nhà hốt hoảng vào phòng khoá cửa lại.
cô không thể tin vào mắt mình nữa, tại sao lại là người đàn ông ấy, anh ta chẳng phải là người đàn ông trong bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Trịnh.
người đàn ông đã gạ gẫm và đe doạ cô đó sao.
tại sao anh ta lại ở đây? mà tại sao mình lại hẹn hò với anh ta? mà sao mình lại đang ở nhà như thế này? không phải là mình đang ở trên Đài Bắc sao? muôn vàn những câu hỏi mà cô không thể tự trả lời được.
cô chạy xuống bếp tìm mẹ, xuống đến bếp thì mẹ cô đang nấu bữa tối.
"Mẹ ơi! tại sao con lại ở nhà vậy? chẳng phải là con đang làm việc trên Đài Bắc sao?"
"Con gái! không lẽ con đã nhớ lại ký ức rồi sao?"
"Dạ mẹ! đã có chuyện gì xảy ra với con vậy mẹ?"
Cô chỉ nhớ là lúc giữa sư huynh Tin Phong và Kỳ Văn đang ký rải ngân cho Hoàng Long, thì chương trình thời sự đưa tin chuyến bay lúc chín giờ sáng, cất cánh từ sân bay Quốc tế Đài Bắc đi New York Mỹ, đã gặp nạn ở Thái Bình Dương.
toàn bộ hành khách và phi hành đoàn đã không thể sống sót.
nghỉ đến đây nước mắt cô lại lăn dài trên hai bên má.
bà Thiều nhìn thấy con gái sau khi vừa nhớ lại thì đã ôm mặt khóc, bà run lên chạy sang ôm lấy con gái.
"Lam Lam! đã có chuyện gì xảy ra với con vậy?con hãy nói cho mẹ biết đi?"
Cô không trả lời câu hỏi của bà Thiều, đứng lên đi vào phòng.
cô nằm trên giường hai hàng nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má của cô.
ông Thiều ở ngoài vườn vừa mới vào đến nhà, thì bà Thiều chạy vội sang.
"Ông ơi! con gái đã khôi phục lại trí nhớ rồi!"
Ông vừa nghe thấy bà vợ nói như vậy, thì rất vui mừng nhưng niềm vui đó vừa đến thì đã vụt tắt khi bà nói với ông.
"Con gái khóc rất nhiều! tôi đã hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng nó vẫn không trả lời mà chỉ khóc thôi!"
Ông nghe vậy thì vội vàng chạy đến phòng con gái.
ông đưa tay lên gõ cửa.
"Cọc.
cọc.
cọc..!"
Không có tiếng trả lời, hai ông bà hai ông bà xót ruột quá nên đẩy cửa bước vào.
hai vợ chồng nhìn thấy con gái đã khóc nước mắt thấm ướt cả gối.
"Lam Lam! đã có chuyện gì xảy ra vậy con?"
Cô nằm im như người mất hồn, nhưng khi nghe cha mẹ lo lắng cô cũng cố gắng trả lời.
"Con có chút chuyện buồn! Cha mẹ để con nằm nghỉ một chút đi ạ!"
Nghe con gái nói vậy, ông bà rất