Mặt Lộ Khiết cứ cúi gằm thành ra không để ý đến người đi phía trước đã dừng lại từ lúc nào, cô đâm xầm vào lưng to lớn của anh.
Cô dụi mắt hỏi anh “Sao vậy?”
“Hình như ba mẹ nhóc lấy đồ về rồi, nhóc về lớp đi”
“Đùa nhau?” Cô trừng mắt hỏi tên trước mắt.
Mới vừa nãy anh ta còn rất lạnh lùng mà giờ lại cười nhìn cô “Chả biết, không thấy đồ đâu nữa rồi, về lớp đi”
Cô uất ức, lại bị lừa lần nữa, từ đầu đã chẳng có chuyện gửi đồ gì ở đây cả, là tên này cố tình làm phiền cô.
Cô ghét bỏ nhìn anh rồi quay lưng chạy về lớp lại nghe thấy tiếng nói dịu dàng của anh “Bộ dỗi rồi hả?”
Cô không nói chuyện với anh, anh ta thật độc ác, lúc lạnh lúc nóng để trao hy vọng rồi lại dập tắt nó cho một thiếu nữa mới lớn có tâm hồn non nớt như cô.
Đồ xấu xa nếu đã không thích thì đừng có gieo hy vọng cho người ta, làm vậy là nghiệp lắm đấy anh trai.
Tôi trù sau này anh sẽ không lấy được vợ, mà nếu có lấy được thì sẽ chở thành một tên sợ vợ, để vợ anh ta hành hạ chết anh ta.
Ai mà biết lời trù ẻo của cô lại linh nghiệm cơ chứ.
Đúng là trả nghiệp.
Cô chạy về lớp trong cái tình trạng không mấy ổn.
Xin phép cô giáo vào lớp, cô giáo nhìn thấy Lộ Khiết không mang theo gì cũng không hỏi.
Đặng Linh thấy thấy con bạn mình khác lập tức xấn tới hỏi han “Ổng có làm gì mày không?”
Lộ Khiết buồn cười nói “Tao như thế này thì ai thèm làm gì chứ?” Vừa nói cô vừa liếc về phía bức tường của mình, lại nghĩ đến chị gái trong bức ảnh chụp chung với anh, chị ấy đồi núi trập trùng thế cơ mà.
Lộ Khiết thở dài tiếp tục ghi bài đẩy chăm chỉ.
Ở phía xa xa tâm trạng của Gia Hân tốt hơn nhiều khi thấy Lộ Khiết bị như thế, thứ mà cô ta không có được, Lộ Khiết cũng đừng mong có được.
Chẳng hiểu sao người đánh nhau với cô ta là Đặng Linh nhưng cô ta lại cảm thấy ghét Lộ Khiết nhiều hơn, vì Lộ Khiết ra vẻ cao quý? Ra vẻ nhã nhận cho đàn ông con trai xem, cô ta ghét cái dáng vẻ đó của Lộ Khiết.
Đặng Linh thấy Gia Hân từ nãy đến giờ cứ dùng ánh mắt đây tra khảo nhìn bạn mình, cô nàng giơ nanh, giơ vuốt dọa khiến Gia Hân giật mình mà thôi không nhìn nữa.
Sau khi kết thúc một tiết học, Lộ Khiết chán nản nằm ra bàn, mệt quá, học tiết văn mà cứ như qua mấy giờ đồng hồ liên tục vậy, hôm nay có 2 tiết văn, 2 tiết anh, 1 tiết toán đúng là combo chết người.
Nghĩ đến lại có 2 tiết anh đang chờ mình phía trước, Lộ Khiết không ngăn được những lời thở than liên tiếp.
“Chắc tao chết”
“Hôm nay đúng là