Xe thì cứ chạy băng băng trên đường, trong xe thì có tận hai người con gái đang cực kì căng thẳng.
Lộ Khiết túm lấy vạt áo thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh sau đó lại quay ra chỗ khác như không biết gì.
Dạ Hiên dừa đầu vào ghế quay ra nhìn cô “Nhóc có chuyện gì muốn nói à?”
“Không”
“Nhóc hơi láo rồi đấy” Anh tiếp tục nhìn cô với ánh mắt đầy tính đe dọa.
Cô lé tránh ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ coi như không biết gì.
Ở bên dưới Đặng Linh cũng không khác là bao, được ở bên cạnh người mình hâm mộ đương nhiên là vui rồi nhưng cũng rất căng thẳng.
Trong khi Nhật Minh cực kì ung dung khoanh tay nhìn về phía trước thì Đặng Linh lại mím môi, chốc chốc lại ngắm người con trai kế bên, người gì vừa đẹp trai lại còn học giôi.
Xe đi một quãng đường khá dài, Lộ Khiết cứ gật gù liên tục, đấp đầu vào cửa kính đến “cộc” một cái mà cô vẫn không hay biết gì, Dạ Hiên đành đưa vai đến cho cô trú nhờ, cho dựa tạm đó, nhớ biết điều xíu.
Dạ Hiên vui vẻ để cô gái bên cạnh dựa nhờ, tự nhiên cảm thấy cực kì vui dù vai có hơi nặng xíu.
Đến nơi, Dạ Hiên lay lay vai gọi cô dậy, Lộ Khiết mắt nhắm mắt mở từ từ dậy rồi “đùng đoàng” y như sét đánh ngang tai, sao cô lại dựa vào người của anh như thế này chứ.
Người nào đó tròn xoe mắt nhìn anh cần một lời giải thích.
Anh nhìn cô như một chuyện rất đỗi bình thường “Thấy nhóc ngủ khổ sở quá lên anh cho dựa nhờ.
Sao nhóc không thích à?”
“Anh có bạn gái rồi, đừng có làm mấy cái điều mờ ám thế với tôi” Lộ Khiết nhăn mày khó chịu, cô ghét nhất chính là người thứ 3 vì vậy cô không thể tự biến mình thành loại người mà mình ghét nhất được.
Cô lườm anh sau đó nép người bước ra, vì dáng người nhỏ con lên cô luồn lách qua anh cực kì dễ dàng, cô chạy lại đằng sau kéo con bạn thân của mình đi hỏi tội nó.
“Sao mày bỏ tao hả cái con mê trai này”
“Mày thấy đó, tao cũng muốn ra ngồi với mày nhưng Nhật Minh đâu có cho”
“Tao ghim mày vụ này đấy, nhỏ mê trai” Nói rồi Lộ Khiết bỏ đi trước để lại Đặng Linh khóc ròng vội vàng đi dỗ nhỏ bạn thân của mình “Xin lỗi mà, không có lần sau đâu mà”
“Bỏ ra, thứ mê trai bỏ bạn”
Ở đằng sau mặt mày Nhật Minh đã cực kì khó coi, Dạ Hiên bước tới vỗ vai thằng em của mình “Làm tốt lắm chú em”
“Tiền” Nhật Minh đưa tay ra.
Dạ Hiên nhăn mày “Chú mày thiếu tiền đến thế cơ à?”
“Không thiếu nhưng tôi muốn rút cạn tiền của ông anh đấy”
Dạ Hiên tự đắc nhún vai, đứa mấy tờ có mệnh giá cao cho Nhật Minh