Vì có Nhật Minh ở đây lên Đặng Linh ăn uống thuỳ mị nết na hơn mọi ngày rất nhiều, đến cả Lộ Khiết nhìn thấy dáng vẻ này của Đặng Linh cũng phải rùng mình run sợ, con bé này bị ấm đầu là cái chắc.
Nhưng hết con bạn trở lên kì lạ lại đến tên khủng bên cạnh cứ luôn làm phiền cô như thân quen lắm ấy.
Anh liên tục chạm vào khuỷu tay cô khi ăn khiến Lộ Khiết cảm thấy anh như một tên biếи ŧɦái ngầm ấy.
Không thể chịu được Lộ Khiết cáu gắt mắng anh “Anh làm cái gì đấy, có thôi ngay đi không?”
“Anh đâu có làm gì” Anh cực kì bình thản đáp lại.
Lúc sau lại gắt một miếng thịt của anh cho cô, miếng đó là ngon nhất trong số tất cả đồ ăn vậy mà anh lại nhường cho cô khiến Lộ Khiết có hơi xúc động nhưng sau đó thì…
“Cho nhóc đấy, anh không thích ăn món này, nhóc ăn hộ anh đi”
“Anh nghĩ tôi là cái gì mà đưa đồ anh không thích cho tôi, trả anh” Cô tức tối gắp lại miếng thịt bỏ vào hộp cơm của anh.
Thích anh thì thích anh thật nhưng cô vẫn có lòng tự trọng của cô, không phải anh muốn sỉ nhục cô thế nào cũng được.
Cô ăn không trôi nữa đứng bật dậy.
Mặt Dạ Hiên thì ngơ ngác nhìn thằng em của mình còn Nhật Minh chỉ biết lắc đầu bất lực.
Biết là Lộ Khiết đang khó chịu với mình, anh lập tức chạy theo dỗ cô vừa hay thấy cô đang đứng ở gần vách suối.
Dạ Hiên hốt hoảng vội vàng chạy đến “Nhóc cẩn thận ở đấy trơn lắm”
Lộ Khiết nhăn mặt nhìn anh, vì anh hét to cô mới giật mình đấy.
Nơi nào có Dạ Hiên nơi đó thật nguy hiểm.
Cô không hiểu sao anh lại chạy theo cô tít ra đây, muốn chút bình yên cũng không được, cô hỏi anh “Anh ra đây làm gì?”
“Nhóc vừa giận anh hả?”
“Không”
“Sao dạo này nhóc ngày càng láo với anh vậy, hồi trước nhóc rất sợ anh mà”
Nói đến lại tức hồi trước ngay khi mới gặp anh, tên này đã dọa đánh cô, nhìn anh cao lớn mà giang hồ như vậy đứa nào không sợ cho được, lại còn với một đứa nhát gan như cô bị dọa đánh đương nhiên là hết hồn hết vía.
Nhưng càng tiếp xúc càng thấy anh không cục súc đến vậy, hoặc là có nhưng đối với cô thì không chỉ là khốn nạn.
Có người yêu mà không chịu thừa nhận, Lộ Khiết cảm thấy như anh đang muốn tán tỉnh cô vậy mặc dù có hơi vô lí với một đứa không tiền không sắc như cô nhưng đây là trực giác của phụ nữ, cô đoán thôi.
Cô liếc nhìn anh đang đứng bên cạnh mình, Dạ Hiên giả vờ đưa tay ra vươn vai rồi bỗng dưng choàng qua vai cô khiến cô hết hồn “Anh làm cái gì thế?”
“Nhóc làm gì mà cảnh giác anh vậy?”
“Nhìn cái mặt lưu manh của anh ai mà không cảnh giác cho nổi”