“Dạ?” Mặt Dạ Hiên cứng đờ khi được khen là “già”
“Cháu không phải ở lại lớp, cháu là…” Dạ Hiên biết thân phận thật của nh cũng khá đáng gờm nhưng mà lên nói mình là bảo vệ hay gì đấy, cuối cùng anh chọn “Cháu là đội trưởng đội bảo vệ đi theo để bảo vệ cái em”
Nhật Minh không nhịn được cười, cố gắng nép vào một góc để cười nhưng cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của tất cả mọi người.
Dạ Hiên nắm chặt tay thầm rủa thằng em khốn nạn của mình, thấy anh nó rơi vào thế bí mà nó cũng không giúp gì cả, thằng mất dạy.
“À, sao còn chưa đi nữa?” Mẹ của Lộ Khiết lên tiếng hỏi anh chàng đội trưởng vệ sĩ kia.
“Còn 1 người nữa nhưng không chịu lên”
“Không chịu lên?” Bà khó hiểu, sao lại không muốn lên chứ, muốn hòa nhập với rừng xanh hay gì, tối thế này mà hòa nhập là không ổn đâu.
“Không chịu lên thì anh mang cô ta lên đi” Lộ Khiết lên tiếng, với cơ thể cường tráng của anh vệ sĩ này thừa sức mang được Gia Hân lên.
Nhận được mệnh lệnh từ cô anh chàng vệ sĩ gật đầu, một tay kéo Gia Hân, một tay trèo lên, thấy cao quá Gia Hân cuối cùng cũng chịu hợp tác, bám vào người anh vệ sĩ để anh ấy cõng lên.
Đặng Linh thầm chửi “Làm bộ làm tịch cái gì chứ? Không muốn lên thì chỉ có nước chết ở đây”
Nhanh chóng chiếc trực thăng quay trở lại nơi tập hợp của các học sinh riêng chỉ có Lộ Khiết là bị mẹ bắt về cho bằng được không cho phép cô tiếp tục tham gia cắm trại mặc cho cô có nài nỉ thế nào.
Nhật Minh và Đặng Linh đã xuống nhưng Dạ Hiên mặt khá dày vẫn ngồi im trên trực thăng.
Bà Lộ khó hiểu hỏi “Cháu không xuống à?”
“Cháu cũng muốn về, cô cứ tùy tiện đặt cháu ở đâu đó trên thành phố là được” Lộ Khiết không tham gia cắm trại thì anh ở lại làm gì cơ chứ.
Nhưng hình như bây giờ bà Lộ mới nhận ra “Hai đứa…mặc áo đôi hả?”
“Đâu có” Lộ Khiết ngay lập tức xua tay, mẹ cô không thích cô yêu đương.
Mặc dù bây giờ cô không phạm phải điều cấm kị của bà nhưng vẫn cảm thấy tội lỗi sao đó.
“Chắc chỉ trùng hợp thôi” Dạ Hiên gãi đầu nói.
Về gần đến thành phố trực thăng đỗ xuống một sân thượng trên khác sạn, cả 3 người cùng xuống.
Dạ Hiên tươi cười cảm ơn hoàn toàn là dáng vẻ ngoan hiền thư sinh khác hẳn cái vẻ lưu manh kho anh hay ở cùng cô.
Anh tạm biệt mẹ con cô rồi đi xuống.
Bà Lộ lúc này mới bắt đầu trách mắng cô đủ kiểu, sau này chắc chắn sẽ không cho cô đi chơi riêng nữa, biết ngay mà sao lần nào đi chơi cũng xảy ra chuyện hết vậy, người mẹ nào chắc cũng làm như thế huống chi mẹ cô lại nâng cô như nâng trứng.
Về nhà cô buồn chán, trong khi lúc này Nhật Minh và Đặng Linh đang được thư giãn với cả lớp thì Lộ Khiết lại ru rú ở nhà.
Cô cầm điện thoại lên thì có tin từ anh gửi tới “Nhóc về đến nhà