Lộ Khiết kì thực không còn sức để mà đôi co với tên này nữa rồi.
Cô cúi đầu thở dốc liên tục, Dạ Hiên đúng là bắt nạt người khác quá đáng.
Đang thở đến khó khăn, từ đằng sau Dạ Hiên xách nách bế cô lên xe.
Vừa mệt mà vừa biết trước không thể phản kháng lại anh, Lộ Khiết mặc kệ để anh bế mình lên xe.
Anh vừa lên xe thì cảnh báo trước cho cô biết “Nhớ bám vào, nhóc rớt ra giữa đường anh không quay lại nhặt nhóc đâu”
Lộ Khiết “Được! Anh đẹp anh có quyền”
“Ngoan ngoãn như thế ngay từ đầu có phải tốt không?”
Lộ Khiết trong lòng đang có một âm mưu vĩ đại, cố quyết định trong lúc anh đi xe sẽ thắt chặt bụng anh đến chết.
Nhưng đời không như là mơ, hậu tay Lộ Khiết cố gắng siết chặt lấy cái bụng rắn chắc của anh chỉ đổi lại một giọng cười chế nhạo “Nhóc gãi ngứa cho anh đấy à?”
Hết hy vọng, Lộ Khiết chính thức buông xuôi, tóm lại cô vẫn không thể phản kháng lại được cái tên lưu manh này.
Dạ Hiên đắc ý, mặc dù không thấy được vẻ mặt bất lực của con nhóc đó nhưng có thể cảm nhận được nó đang thờ dài một cách nặng nề, chắc cay cú lắm đấy.
Đến gần cổng trường, con nhóc chân ngắn nhanh chóng nhảy xuống xe rồi cong mông chạy vào trong trường tiếc là tại bị anh túm lại.
Trong ngôn tình đều thấy nam chính cầm tay kéo nữ chính lại nhưng Dạ Hiên là một con người quá đỗi bạo lực, lần này cũng là túm áo, túm vai con gái nhà người ta lại, không có chút lãng mạn nào cả.
“Gì?” Lộ Khiết bị anh kéo lại thành ra cọc, nói năng không có kính lão đắc thọ gì cả.
Anh đưa tay ra như muốn cốc đầu cô mặt hằm hằm đe doạ “Thích láo không? Có tin anh đây chỉ cần búng nhẹ một cái là nhóc bay lên sao hỏa không hả?”
Có tin hay không thì đương nhiên là không tin nhưng Lộ Khiết không ngốc đến mức nói ra để thách thức anh.
Chắc chắn là không thể bay lên sao hỏa được nhưng sẽ u một cục ở đầu trong vòng vài ngày, người con trai này không thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Anh với cô ta không có gì hết, chủ nhật anh dẫn nhóc đến gặp cô ta ba mặt một lời luôn”
Nhiều khi Lộ Khiết cũng không hiểu, hai người vẫn chưa chính thức hẹn hò yêu đương gì cả nhưng Dạ Hiên lại rất nhiều lần thanh minh với cô.
Đáng nhẽ anh phải dùng cái cớ này để tránh xa cái con không ngực không mông như cô chứ, xem ra đối với anh cô không phải là một con mồi bình thường.
Nghĩ như thế nào nói ra như thế đấy, Lộ Khiết lên tiếng “Anh giải thích với tôi nhiều chi cho cực, tôi với anh cũng chẳng là gì?”
“Thế có muốn là gì không?”
Lúc này Lộ Khiết phải lí trí lắm mới ngăn mình cười thành tiếng vui sướng, cố gắng làm mặt lạnh nhất có thể, một lạnh lùng gơn hỏi anh “Là gì