Lộ Khiết lấy làm lạ, sau khi cố gắng hoàn thành bài tập để dành ra một hôm rảnh rỗi đến gặp anh, vì muốn làm anh bất ngờ lên cô không hề nói với anh trước.
Đứng trước cửa nhà anh cô có nhấn chuông nhưng không thấy anh trả lời vừa hay có một bác đi qua nói với cô “Cậu nhà này vừa mới đi ra ngoài rồi, hình như đi tới trường đấy.”
“Dạ cháu cảm ơn bác.” Lộ Khiết cúi gập người cảm ơn rồi quyết định đi tới trường của anh.
Cô có biết trường mà anh đang theo học, một ngôi trường rất lớn nhưng cô không biết anh ở đâu cả.
Cô ngó khắp nơi rồi quyết định bước vào, thôi thì cứ như đi thăm quan trường anh một lượt biết đâu lại gặp được anh.
Cô chạy lên tầng rồi lại chạy xuống mệt bở cả hơi tai, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng cô mà đã để cô nhìn thấy anh…nhưng với một cô gái khác nữa.
Cô thấy anh và đám bạn của anh.
Đám bạn của anh đi theo sau, anh và một cô gái đang đi cùng nhau phía trước trên tay mỗi người là một cây kem.
Lộ Khiết tự trấn an bạn thân là anh và cô gái đó không có gì khi nhìn thấy nụ cười tươi rói của hai người.
Cô vội vàng núp vào một chỗ gọi điện thoại cho anh.
Cô chú ý nhìn sắc mặt của anh, anh lấy điện thoại ra lập tức nụ cười chợt tắt, anh chạy ra khỏi đám bạn mà nghe điện thoại.
“Alo”
“Alo anh à?”
“Ừ, có chuyện gì không?”
Lộ Khiết mắt đã đỏ ửng lên, mấy sinh viên đi ngang qua đều nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn vừa nghe điện thoại vừa chảy nước mắt.
“Anh đang ở đâu vậy? Mình đi chơi được không?”
“Anh tưởng nhóc bận ôn thi, mới lại hôm nay anh hơi bận.”
“Em rảnh lắm, anh ở đâu để em tới.” Lộ Khiết im lặng nghe câu trả lời của anh.
Dạ Hiên im lặng rồi nói “Em đang ở đâu?”
“Em…đang ở trước cổng trường của anh, có bác vừa bảo em là anh mới đến trường.”
“Anh không có ở trường đâu, để hôm sau anh hẹn nhóc đi chơi nhé?”
Lộ Khiết cố gắng ngăn tiếng nấc của mình lại, anh lại dám nói dối cô, mấy ngày nay thấy anh không thường xuyên nhắn tin với cô là cô đã nghi lắm mà.
Không ngờ anh lại dám nói dối còn cùng cô gái khác cười vui vẻ như thế, cô không yin một người tính tình trầm ổn như anh lại cười với cô gái khác ngoài cô, cười tươi đến như vậy.
“Lộ Khiết?” Thấy cô không trả lời anh lập tức hỏi lại.
“À, em biết rồi, vậy em về đây.” Lộ Khiết nhìn về phía anh lặng lẽ tắt máy.
Sau khó tắt máy anh thay đổi vẻ mặt hoàn toàn, anh lại đi về phía cô gái kia, cô gái kia cũng nhìn anh cười đầy tỉnh cảm, nhìn họ như một đôi vậy.
Cô lại càng tủi thân, tối ngày anh tiếp xúc với nhiều cô gái đẹp như thế sao không đúng động cho được.
Đối với Lộ Khiết cũng chỉ là thú