Dạ Hiên dường như nhận ra vẻ mặt không vui của cô lập tức hơi nách người tránh xa Trương Ngọc một chút nhưng dường như cô ta không nhìn thấy hoặc cố tình không nhìn thấy mà trực tiếp kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh anh.
Lộ Khiết nhìn thấy một cảnh này lại càng chướng tai gai mắt.
Trương Ngọc nói chuyện như thật “Không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.
Em cũng đi du lịch ở đây.”
“Ừ.” Dạ Hiên lạnh nhá nói sau đó đứng dậy cầm ghế ngồi xuống bên cạnh người được cho là vợ yêu của anh.
Lộ Khiết thấy anh tỏ thái độ rõ ràng như vậy thì đắc ý ra mặt nhìn Trương Ngọc bên kia tức đến tối xầm mặt mũi.
“Hay chúng ta đi chơi đi.” Trương Ngọc ngay lập tức đổi chủ để.
Lộ Khiết nghe thấy vậy thì nhìn qua bên cạnh Dạ Hiên như muốn hỏi ý, anh cũng như vậy, hai người tâm đồng ý hợp đến lạ thường.
Trương Ngọc tứ giận khi nhìn thấy hai người hiểu ý nhau hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của hai người không với cô ta ra cái gì.
Lộ Khiết cười khúc khích nói “Đi chơi thì cũng được nhưng sợ xe không chở nổi 3 người.”
Trương Ngọc bất ngờ hỏi anh “Cậu đi cái gì mà không chở được vậy?” Trong đầu Trương Ngọc đang nghĩ là anh đi xe hơi sao có thể không chở 3 người được chứ nhưng đáp lại cô ta là ánh mắt hai người nhìn về chiếc xe máy màu xanh ngoài kia.
Trương Ngọc nhăn mày, thái độ khinh thường rõ ràng “Sao lại có thể đi chiếc xe cùi bắp như vậy được.”
“Chúng tôi đi được, nếu cô không đi được có thể thuê taxi tuỳ ý.”
“Em nói thế mà được sao? Dạ Hiên cậu xem lại cách ăn nói của em gái cậu đi.”
Chẳng có gì là quá đáng cả, Lộ Khiết chỉ thấy Trương Ngọc phóng đại mọi chuyện lên quá thôi, nhưng cô mong chờ vài phản ứng của Dạ Hiên.
Dạ Hiên khó chịu, hồi trước thì bị cho là không danh phận, tự dưng lại thành anh trai - em gái nữa chứ.
Bực bội càng thêm bực bội Dạ Hiên cau mày “Tôi với cô ấy như nào cần cậu quan tâm à? Người của tôi, tôi chiều hư đấy được không? Cậu ý kiến à?”
Một câu đánh trúng vào tim đen của Trương Ngọc.
Cô ta chính là ghét cách mà Dạ Hiên đối xử quá tốt với Lộ Khiết.
Trương Ngọc tức tối không thể nói thêm gì nhưng không có nghĩ là cô ta bỏ cuộc, cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười trong sáng lấy lòng.
“Thôi được rồi, em còn bé mình không chấp, chúng ta cứ đi chơi đi.”
Lộ Khiết trong lòng lửa giận sôi trào, cái gì mà em còn bé nữa chứ? Lộ Khiết gần mười bảy đến nơi rồi bé cái khỉ nhà chị.
Lại còn không thèm chấp, dù chị ra có chấp cũng không thắng nổi được cô.
Lộ Khiế hậm hực, kì nghỉ này cô cực kì kì vọng nhưng gặp phải bà chị này là biết có điềm chả lành, cái cách ăn nói