Dạ Hiên suиɠ sướиɠ như ở trên mây, anh ngay lập tức chạy sang phòng cô ấn chuông ầm ầm.
Lộ Khiết giật mình biết tên này lại lên cơn, cô cười khổ chạy ra cửa nhìn qua mắt mèo.
Cô và anh cách nhau chỉ một cái cửa nên nói người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
“Anh sang đây làm gì?”
“Ôm nhóc vì hạnh phúc, nhóc mở cửa ra.”
Lộ Khiết đề phòng nói với anh “Không được, ba giờ sáng rồi anh chạy vào phòng em nhỡ…” Đầu óc cô chính là không một miếng trong sáng đấy.
Dạ Hiên cười khổ nói vọng vào “Anh đây chưa muốn đi tù.”
“Nhưng vẫn phải phòng trừ con sói đói như anh.”
“Ừ, anh đói lắm rồi.” Một câu bình thường nhưng từ trong miệng anh phát ra lại không bình thường chút nào, nghe thế nào cũng thấy mờ ám.
Cô khẽ cười không nói gì quyết định chạy về giường nhắn tin với anh “Anh ngủ đi, sáng mai gặp.”
“Sáng mai gặp, ngủ ngon bạn gái của anh.”
Anh đặt lại biệt danh cho cô và anh, vẫn là tình yêu bé nhỏ, nhóc con…khi yêu vào người ta sến súa đến thế đấy.
Dư vị tình yêu đúng là ngọt ngào, ngọt đến mức muốn sún răng.
Lộ Khiết hơn ba giờ mới ngủ được vậy mà mới có 6 giờ mà Dạ Hiên đã chạy sang làm phiền cô.
Anh ấn chuông cứ ầm ầm, Lộ Khiết mang dáng vẻ bơ pho ra nhìn anh.
Tóc tai Lộ Khiết dựng ngược, mắt dịp lại, quầng thâm mắt càng dày lên.
Cô mà em bộ đồ ngủ màu hồng xộc xệch, anh nhìn thấy cảnh này máu nóng lại dâng trào, phải kiềm chế, kiềm chế, anh tự nhắc nhở mình.
Anh dang tay nói với cô “Chào mừng ngày đầu tiên em thức dậy với tư cách trở lại làm bạn gái của anh.”
“Khùng hả cha?” Nói rồi cô đẩy anh ra đóng sầm cửa nhưng vẫn bị Dạ Hiên chặn lại, cô mặc kệ anh chạy vào giường ngủ tiếp.
Do quá buồn ngủ cô nằm trên đống chăn lộn xộn trên giường lập tức ngủ luôn.
Dạ Hiên nhìn dáng vẻ cô thế này càng muốn trêu chọc.
Anh trèo lên giường nằm trên người cô, giữ lấy khuôn mặt của cô mà hôn khắp nơi.
Thú tính của anh bỗng bùng phát khiến anh không muốn dừng lại, ban động chỉ định thơm má, mắt hôn môi một chút nhưng lại không kìm được hôn xuống cái cổ thanh mảnh kia.
Anh dụi vào cổ của cô, tay bắt đầu không yên phận mà mò mẫm vào áo ngủ của cô.
Bình thường Dạ Hiên luôn nhắc nhở mình phải kiềm chế nhưng ngay lúc này cái kiềm chế gì đó hoàn toàn bị anh vứt sau đầu.
Tay anh lần sờ đến cái ngực non nớt đó và phát hiện cô không mặc áσ ɭóŧ, khuôn mặt Dạ Hiên càng mê man hơn.
Anh khẽ vân vê nụ hoa nhỏ nhắn đó.
Nhỏ thật đấy cứ như là chưa dậy thì vậy, dần dần anh cắn môi cô rồi đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô.
Mà cái con bé đang bị anh xâm phạm kia vẫn ngủ say như chết.
Do đêm qua thiếu ngủ, những hành động nhẹ nhàng của anh đương nhiên không khiến