Nhật Minh nhìn Đặng Linh gượng cười nói “Ồ vậy hả?”
Đặng Linh hơi ngơ ra một lát, Nhật Minh không hề có phản ứng gì mà chỉ nói “Ồ vậy hả?” thôi sao.
Trong lòng Đặng Linh dâng lên cảm giác buồn phiền, cô mong muốn anh biểu lộ nhiều hơn chứ không phải câu nói vô cảm cùng khuôn mặt bình thản ấy.
Hai con người ngồi đối diện với nhau.
Đều trao hết tình cảm của mình cho nhau nhưng vì ngại ngùng, sợ hãi đối phương không có gì với mình mà cứ chôn giấu tình cảm này gây ra hiểu lầm giữa hai người, khoảng cách lại bị kéo xa ra một chút.
Không khí bàn ăn bỗng chốc trở lên cực kì tệ hại.
Hai người đều ngồi ăn trong im lặng, không ai nói với ai câu gì.
Đặng Linh cắm cúi vào ăn nhưng không còn khẩu vị, nghẹn ứ ở trong họng.
Không chịu nổi cô đứng dậy nói với anh “Thôi muộn rồi, tôi về trước, lần sau sẽ bao cậu một chầu ăn.”
Nhật Minh ngẩng đầu nhìn cô một lát rồi cúi đầu lẳng lặng trả lời “Ừ.”
Đặng Linh không biết rốt cuộc hai người họ là sao, Đặng Linh cúi đầu ra về trước.
Sau khi bước ra khỏi cổng nhà Nhật Minh cô mới dám rơi nước mắt.
Cảm giác buồn tủi ăn sâu vào khiến cô không chịu được.
Bình thường mạnh mẽ, đanh đá là thế, vậy mà dính vào chuyện tình cảm lại không ngăn được nước mắt chảy ra.
Nhật Minh cũng không khá hơn là mấy, tâm tình cực kì tệ.
Anh ngồi trên bàn ăn vò đầu nghĩ ngợ về người mà Đặng Linh thích.
Anh không thể bỏ cuộc được, nhất định phải dành lại con bé này, không thể để mất nó vào tay người khác được.
Khí thế hừng hục, Nhật Minh lại càng quyết tâm, anh quyết định gọi ông anh trai lịch sử tình trường dày đặc của mình để xin tư vấn.
“Alo.”
“Đang làm gì vậy, rảnh không em hỏi”
Tâm trạng của Dạ Hiên đang cực kì tốt vì lừa được con nhóc kia, anh vui vẻ hỏi “Có chuyện gì?”
“Đặng Linh có người trong lòng rồi.”
“Thì?”
“Em thích cô ấy.”
Dạ Hiên nhéo nhéo mi tâm, cái thằng em trai ngốc nghếch này.
Hôm đi cắm trại anh chỉ cần liếc mắt cũng biết Đặng Linh có cảm tình với thằng em trai mình.
Hai đứa nó dạo này lại tiến triển khá tốt, đùng một cái Đặng Linh lại nói có người mình thích không phải quá dễ dàng đoán ra Đặng Linh thích ai rồi sao? Có phải thằng Nhật Minh này nó ngu ngơ đến mức không nhận ra không vậy?
Người đứng ngoài cuộc đương nhiên là dễ thấy nhất, Dạ Hiên mặc dù liếc mắt đã thấy nhưng vẫn không nói thật cho thằng em mình nghe mà bắt đầu vòng vo “Thế này thì không ổn, chú tìm cách cưa cẩm xem thế nào?”
“Em chưa yêu anh bao giờ, đang nhờ anh tư vấn đấy.”
Giọng nói Dạ Hiên có chút khó khăn nói “Khó nhỉ? Dù sao con bé cũng có người trong lòng, hay chú mày thôi đi.”
“Anh điên à? Còn lâu.”
Tính tình Dạ Hiên trước giờ vẫn oái oăm như thế, thứ mà anh chưa đạt được người khác cũng