Thấy Lộ Khiết cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ một hồi, Mạnh Hùng liền nói “Để anh đưa em về cho.”
“Như vậy có được không ạ?” Lộ Khiết thấy có chút ngại khi ngồi lên chiếc xe đạp mới của anh, khi ngồi lên cứ có cảm giác tội lỗi với chiếc xe đạo bị chôm kia.
Nhưng đường về nhà còn cách cả một đoạn đường, Lộ Khiết thì lười đi bộ.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đi với Mạnh Hùng cũng chẳng thiệt thòi gì, cô lập tức đồng ý với anh.
Trên đường đi Mạnh Hùng nói chuyện trên trời dưới bể chỉ có Lộ Khiết là cứ thẫn thờ không biết anh ấy đang nói cái gì.
Thẫn thờ vì sao? Vì muốn giải cứu cho anh người yêu chứ sao.
Về đến nhà, ba mẹ Lộ Khiết đợi sẵn bên ngoài cửa, vừa nhìn thấy cô liền chạy ra ôm lấy “Con đi đâu mà giờ này mới về, có biết ba mẹ lo lắng lắm không?”
“Con xin lỗi.”
“Không sao đâu cô, em ấy đi với con.” Mạnh Hùng lên tiếng.
Lộ Khiết thì ngạc nhiên nhìn anh nhưng được anh cứu nguy đương nhiên phải phối hợp cho đúng rồi.
“Vâng, sáng giờ anh ấy chở con đi loanh quanh.”
“Chứ không phải con lại đến chỗ Dạ Hiên à?” Đúng là mẹ ruột có khác, đúng là không bao giờ qua nổi mắt phụ huynh.
Lộ Khiết thì trời sinh nói dối dở tệ, cô nhìn mẹ mình với ánh mắt láo liếc.
“Rồi, tôi biết rồi.” Vậy là lộ hết rồi đúng không?
Mạnh Hùng chào ba mẹ cô rồi về nhà, Lộ Khiết thì vừa đi vừa tâm sự với mẹ “Con nên làm gì bây giờ? Anh ấy quên con.”
“Thì cố gắng giúp nó nhớ lại, mẹ nghe nói cứ để nó trải qua mấy cái khoảnh khắc đáng nhớ hồi trước cùng với con là sẽ tự hồi phục.”
“Có đáng tin không mẹ?”
“Mẹ nghe nói…”
Nghe là đã thấy không đáng tin lắm, như vậy thì cần gì bác sĩ, nhưng Lộ Khiết bây giờ bí quá rồi, đưa cô cách gì cô cũng sẽ thử hết biết đâu lại được.
Sáng hôm sau Lộ Khiết bắt đầu công cuộc “lấy lại trí nhớ” cho tên kia.
Không hiểu sao đêm qua Lộ Khiết gan như thế lại dám xin mẹ ở cùng với Dạ Hiên để trị anh.
Bà Lộ đương nhiên không nghe rồi, cô có nài nỉ gẫy lưỡi bà cũng lắc đầu.
Nhưng con gái bà đã bị ai đó “dạy hư” mất rồi.
Mới sáng ba mẹ đi làm hết cô đã mang theo một cái túi nhỏ đựng quần áo, mặc một bộ đồ dễ chịu một chút để “đu bám” anh lâu dài.
Dù sao cũng còn tận hai tháng hè nữa, cô không tin mình không thành công.
Chạy đến nhà anh lúc sáng sớm, Lộ Khiết ấn chuông ing ỏi.
Dạ Hiên vẫn còn đang ngủ mệt mỏi đi xuống, anh chỉ mặc có mỗi chiếc quần đùi, người thì cởi trần.
Do đầu óc không tỉnh táo nên anh không nhìn camera mà trực tiếp mở cửa.
“Chụt”
“Chào buổi sáng, em sang làm đồ ăn sáng cho anh đây.”
Dạ Hiên giật mình tỉnh cả ngủ, cái gì vừa xảy ra vậy, khi anh vừa