Tôi nắm lấy tay nắm cửa, khẽ hít một hơi thật sâu để tiếp thêm sự can đảm, sau khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với thứ bí ẩn đang được dấu kín ở bên trong, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh qua một bên, mùi ẩm mốc cùng với mùi của bụi bặm sộc thẳng lên mũi khiến tôi phải nhăn mặt khó chịu.
Tiến bước vào sâu bên trong căn phòng lầu ba, mọi thứ trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ lúc đầu của tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng chắc căn phòng này phải chứa đựng nhiều món đồ cổ quý giá, nên thầy Hoàng mới không cho tôi bước vào đây, nhưng ai mà ngờ được rằng căn phòng này chỉ là căn phòng bị bỏ trống, nhiều năm không được sử dụng đến nên tứ phía bức tường đều bị bong tróc và có mùi hôi nồng nặc.
Bên trong cũng không có món đồ nào có giá trị ngoài chiếc bàn trang điểm cũ kỹ được làm từ gỗ, thiết kế khá giống với những loại bàn trang điểm mà người phụ nữ xưa hay dùng.
Trên bàn trang điểm đó còn đạt một chiếc máy phát nhạc cổ, chỉ tiếc là bây giờ không còn loại đĩa than dùng riêng cho máy phát nhạc này nữa.
Tôi còn nhớ ngày còn bé, cũng rất hay nghe nhạc bằng loại máy này, tuy nó không được thông dụng như điện thoại hay máy MP3 nhưng âm thanh mà nó phát ra nghe rất là hay, cho đến hiện tại tôi cũng không thể nào quên được âm thanh du dương đó.
Đi đến gần bàn trang điểm, tôi đưa tay chạm nhẹ vào chiếc máy phát nhạc, quả thật là khi nhìn thấy nó, bao nhiêu ký ức lúc nhỏ của tôi chợt ùa về, được cười đùa, được vui vẻ bên cạnh mẹ mà không phải lo nghĩ bất cứ điều gì trên đời.
Nhưng tất cả đã dần chìm vào quá khứ, chỉ để lại trong lòng tôi một sự trống trải mà không thể diễn tả bằng lời.
Trong lúc bản thân vẫn còn đang mải chìm đắm trong hồi ức đã qua, thì bất chợt bên trong tấm gương của chiếc bàn trang điểm phản chiểu hình bóng cô gái khoác trên người vẫn là bộ giá y đỏ, cô ta đứng bất động ở phía sau lưng tôi, mái tóc đen dài xoã xuống che hết phần gương mặt.
Tôi sợ hãi không thốt lên lời, đôi chân mềm nhũn, run rẩy tưởng chừng như không thể trụ vững thêm được nữa. Cùng lúc đó tôi nghe vảng vất bên tai có tiếng cười đùa của Thiên An, cũng nhờ tiếng cười đó mà tôi có thể cử động trở lại, vội quay người lại nhìn ra phía sau, trước mắt tôi bây giờ chỉ là bức tường cũ kỹ, ẩm mốc, bóng dáng cô gái vừa rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng có sự tồn tại.
Chợt tôi nhớ đến Thiên An, tiếng cười vừa rồi rõ ràng không phải là ảo giác. Tiếng cười khúc khích một lần nữa vang lên, theo bản năng tôi đi đến gần chiếc cửa sổ cạnh đó, đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, bỗng tôi trông thấy hình dáng nhỏ bé của Thiên An đang ngôi trên chiếc xích đu, bên dưới gốc cây lớn. Có vẻ như con bé đang rất hào hứng với chiếc xích đu đã cũ đó.
Không nghĩ gì thêm, tôi vội vàng chạy ra khỏi căn phòng, ngay khi tôi bước chân ra bên ngoài thì cũng là lúc cánh cửa phòng trầm chậm đóng lại, dường như có một lực tác nào đó đã đè nén lên cánh cửa gỗ.
Chạy ra tới khu vườn phía sau, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên trong chốc lát không còn thấy Thiên An đâu nữa, chiếc xích đu vẫn còn đung đưa theo nhịp nhưng con bé đã biến mất.
“ Thiên An, em đang ở đâu?” Tôi quay cuồng trong sự lo lắng, từng giọt nước mắt vô thức lăn dài trên gò má.
Bỗng trong bụi cây rậm rạp phát ra tiếng động sột soạt, cứ nghĩ rằng âm thanh đó là do Thiên An tạo ra nên tôi vui mừng tiến đến gần, nhưng khi chỉ còn cách bụi cây vài bước chân thì đột nhiên có một bóng người từ trong đó chạy ra, tôi vì giật mình nên đã ngã lùi về phía sau.
Ngồi trên nền đất, tôi kinh hãi nhìn người đứng trước mặt mình, đó là một bà lão, mái tóc đã bạc nửa đầu xoã dài, gương mặt nhăn nheo, đôi mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào tôi và điều đáng sợ nhất chính là phần miệng của bà ta đã bị hoại tử, nhìn rất kinh dị, ngay cả khi tôi là người từng học trường y, đã tận mắt chứng kiến nhiều xác chết bị hoại tử nhưng cũng không đáng sợ bằng phần miệng của bà ta.
“ M...a Qu...ỷ....” Sau vài giây chăm chú nhìn tôi, bà ta bỗng lắp bắp nói vài câu, do chiếc miệng bị biến dạng nên không thể nói rõ câu từ, thái độ của bà ta dần thay đổi, tỏ ra sợ sệt, hoảng loạn, khác hoàn toàn lúc ban đầu.
Còn về phần tôi, vẫn ngồi yên