Ánh mắt chăm chú dõi theo bóng lưng của thầy Hoàng, mi mắt chợt trùng xuống nhìn tấm danh thiếp mình đang cầm trên tay. Trong lòng có chút đắn đo về lời đề nghị ban nãy, tôi rất muốn thử sức với một môi trường mới, nhưng còn Thiên An? Liệu con bé có chịu đi cùng tôi tới một nơi ở mới hay không?
Đang mải trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên có bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau, tôi giật mình nhanh chóng quay đầu lại nhìn và trông thấy một chàng trai sở hữu dáng người cao ráo, gương mặt góc cạnh đang đứng nhìn tôi cười cợt.
“ Vương Tuấn Anh, cậu có thể thôi ngay cái trò hù doạ trẻ con đó được không?” Tôi bực tức trách móc người con trai đang đứng nhe răng cười như vừa thấy điều gì thú vị lắm.
Vương Tuấn Anh là bạn thân của tôi từ khi còn nhỏ, tính cách của cậu ta có hơi hiếu động, thích chọc ghẹo người khác, đặc biệt là cậu ta rất hay cười, mỗi khi cười là lại để lộ chiếc răng khểnh làm biết bao nhiêu nữ sinh trong trường phải ngã gục trước cậu ta, chỉ ngoại trừ tôi.
“ Làm gì mà căng thẳng vậy?” Cậu ta vẫn không chịu đứng yên, nhanh chóng đưa hai tay nhéo má tôi rồi cười một cách thích thú. Cử chỉ thân mật này rất dễ khiến nhiều người nhìn thấy phải hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng tôi, nhưng tôi biết bản thân không xứng với Tuấn Anh nên cũng không dám mơ tưởng trèo cao.
Vì sao ư? Đơn giản là vì câu ta xuất thân thượng lưu, gia thế hiển hách, đã vậy ngoại hình lại ưa nhìn, có biết bao nhiêu tiểu thư xinh đẹp, giàu có để mắt đến, tôi làm sao có thể sánh ngang với tầng lớp của bọn họ.
“ Cậu thôi đi!” Tôi khó chịu hất tay Tuấn Anh sang một bên, hành động dứt khoát của tôi khiến cho cậu ta có chút hụt hẫng.
“ Cậu làm sao vậy? Ai dám làm cậu không vui hả? Nói đi mình thay cậu trút giận!” Bỏ qua thái độ hờ hững từ tôi, cậu ta trước sau vẫn giữ thái độ ấm áp đó
“ Không ai cả, chỉ là chúng ta đã lớn hết rồi, tôi không muốn cậu có hành động thân mật vượt quá giới hạn của một người bạn. Điều đó sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm!”
“ Thiên Nhã, mình có chuyện muốn nói với cậu!” Chợt thái độ của Tuấn Anh thay đổi, chở nên nghiêm túc hơn lúc vừa rồi.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu ta, tôi không nhịn được mà phải phì cười lớn, quả thật là không quen một chút nào.
“ Cậu cười gì vậy?” Thấy tôi cười lớn mà không rõ nguyên do, cậu ta liền bày ra bộ mặt ngơ ngác, trông càng đáng yêu.
“ Hèm...không có gì, cậu nói tiếp đi!” Tôi cố nhịn cười, để cho cậu ta có đủ bình tĩnh nói hết câu.
“ Thật ra thì tôi....tôi....rất.....thích.... rất thích...!”
Đang tập chung nghe điều mà cậu ta muốn nói, chợt tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng. Tôi liền nhanh tay vội rút điện thoại ra nghe:
“ Alo, cho hỏi ai vậy?”
“ Cho hỏi, cô có phải là người giám hộ của em Trần Thiên An không ạ?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhành của một người phụ nữ.
“ Dạ đúng rồi, Thiên An đã xảy ra chuyện gì hay sao?” Tôi kích động, gấp gáp hỏi lại người ở đầu dây bên kia. Trông thấy thái độ lo lắng của tôi, Tuấn Anh cũng bắt đầu căng thẳng theo.
“ Liệu bây giờ cô có rảnh không? Tôi muốn trao đổi với cô một chút chuyện về em Thiên An.”
“ Dạ được, tôi sẽ đến trường ngay.” Nói vừa dứt câu, tôi đã rời đi trong vội vã, bỏ mặc Tuấn Anh đang đứng bơ vơ giữa sân trường đại học rộng lớn.
“ Cậu đúng là kém quá đi, có nhiêu đó cũng không mở lời được.” Bỗng từ đâu xuất hiện thêm một chàng trai có vẻ ngoài bất cần đời, dáng người cao, nước da bánh mật, đôi mắt sắc bén như loài chim ưng đang rình rập con mồi.
“ Không hiểu vì sao cứ mỗi lần đứng trước Thiên Nhã là tôi lại chở nên ngượng ngùng, ăn nói không có đầu có cuối như vậy.” Tuấn Anh chán nản tự trách bản thân đã quá vô dụng, chỉ một việc đơn giản là tỏ tình mà cũng không thể làm cho ra hồn.
“ Thôi, đừng nhụt chí anh hùng. Thua kế này, ta lại bày kế khác.” Cậu bạn kia vui vẻ khoác vai động viên tinh thần Tuấn Anh.
———————
Tại trường tiểu học, tôi vội vã bước thật nhanh vào phòng của giáo viên để tìm gặp cô giáo chủ nhiệm lớp mà Thiên