Bước từng bước chậm rãi về phía căn nhà, qua khung cửa sổ, tôi nhìn thấy lão Lý đang đứng trước bàn trang điểm cũ, bàn tay tỉ mỉ chải từng lọn tóc cho hình nhân manocanh, không những vậy miệng của lão còn ngân nga bài hát đồng dao mà Thiên An từng hát.
Viễn cảnh trước mắt đúng là làm cho người khác phải sởn gai ốc, trong mắt tôi bây giờ, lão Lý đúng là một người quái đản có sở thích kỳ lạ
Khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng đã khô, tôi chưa có ý định rời đi ngay lúc đó mà vẫn muốn nán lại xem hành động tiếp theo của lão ta là gì.
Và quả nhiên diễn biến kế tiếp khiến tôi không tin vào tai, mắt của mình nữa:
“ Vợ à, hôm nay em đẹp lắm!” Lão Lý ân cần chỉnh lại bộ giá y trên người manocanh rồi còn dịu dàng gọi đó là “vợ”
Cảm thấy bản thân không nên tiếp tục ở lại đây, tôi nhẹ mhàng lùi ra phìa sau và tính bỏ đi trong yên lặng, nhưng người tính không bằng trời tính, tôi vô tình dẫm chân lên nhánh cây khô, điều đó vô tình tạo ra mòt loạt âm thanh nhỏ thu hút sự chú ý của lão Lý.
Lúc này lão Lý mới từ từ tiến đến gần khung cửa sổ, dõi mắt nhìn ra bên ngoài. Xung quanh chỉ có cây cỏ mọc um tùm, ngoài ra thì lão không còn nhìn thấy bất kỳ ai.
Cứ ngỡ âm thanh vừa rồi chỉ là do lũ chuột bọ gây ra, lão Lý thu lại sự cảnh giác, chậm dãi quay lưng bỏ đi.
Về phía tôi, may mắn thay đã kịp thời trốn ở phía sau bức tường gần đó, nơi mà tầm nhìn của lão Lý không thể di chuyển đến được.
Sau một hồi suy sét tình hình, cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh, từ từ bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Đáng lý ra tôi có thể bỏ đi, nhưng rồi bỗng dưng có một lực hấp dẫn nào đó thôi thúc tôi quay trở lại chiếc cửa sổ thêm lần nữa.
Lần này cánh cửa sổ đã được lão Lý đóng lại, qua lớp cửa kính mờ do bám đầy bụi bẩn lâu ngày, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng lão ta đâu, chỉ có hình nhân manocanh là vẫn đang ngồi yên vị trước bàn trang điểm.
Tôi gần như là bị thôi miên, luôn nhìn chằm vào hình nhân đó không rời mắt. Càng nhìn tôi càng cảm thấy manocanh này dường như đang thay đổi diện mạo của mình, trông nó không còn giống một khối nhựa vô tri như lần đầu tôi nhìn thấy, mà thay vào đó là gương mặt khá giống với một con người bình thường.
Dù cho sự biến đổi này không quá rõ rệt, nhưng nếu tập chung nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra điều đó.
Đột nhiên đầu của hình nhân manocanh quay 90 độ nhìn về phía cửa sổ nơi tôi đang đứng, hình như nó đã phát giác ra sự có mặt của tôi ở đây.
Vì quá bất ngờ sen lẫn sự hoảng sợ, tôi liều mạng quay người bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Không biết mình đã bỏ chạy bao xa, đến khi bản thân đã dần thấm mệt thì đôi chân mới dừng lại. Thoáng chốc tôi đã đứng trước căn biệt thự, cố gắng hít thở thật đều để lấy lại dưỡng khí sau cú chạy nước rút vừa rồi.
Khi nhịp thở đã dần ổn định, tôi liền dùng tay mở cánh cửa chính của căn biệt thự rồi mau chóng bước vào bên trong. Xong tiện tay khoá cánh cửa lại một cách cẩn thận, sau sự việc vừa rồi thì tôi đã không còn bất cứ niềm tin nào với lão Lý, tôi nghi ngờ rằng lão ta cũng giống với vợ của mình, tâm trí đều không ổn định.
Nhanh chóng xách đồ đi một mạch xuống gian nhà bếp, đặt đống đồ lên bàn ăn rồi rót một ly nước đầy, vội vàng uống cạn ly nước trên tay, sau đó đặt chiếc ly xuống và trống hai tay lên bàn. Tôi thật không muốn nghĩ đến hình ảnh ở nhà lão Lý nhưng trong đầu vẫn cứ luôn tái hiện lại viễn cảnh đó, khiến trong lòng không khỏi bất an.
Đột nhiên cánh cửa tủ lạnh hé mở, tôi bắt đầu cảm thấy có điều kỳ lạ ở phía sau, chậm dãi quay đầu lại nhìn về phía chiếc tủ lạnh.
Cùng một hoàn cảnh, nhưng tâm trạng của tôi và Thiên An khác hoàn toàn nhau. Thiên An thì dè chừng vì con bé dường như cảm nhận được điều bất thường của căn biệt thự này, còn tôi không suy nghĩ nhiều, đi đến gần chiếc tủ lạnh rồi dứt khoát mở ra kiểm tra.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, tôi chỉ nghĩ đơn giản là cửa tủ lạnh này đã bị hư nên luôn tự ý mở dù không có người chạm đến. Nhẹ nhàng đóng cánh cửa tủ lạnh lại, cùng lúc đó tiếng đập cửa chính vang lên làm tôi thoáng giật mình.
Tiếng đập cửa rất lớn và dồn dập, tôi thận trọng cầm lấy con dao làm bếp ở gần đó rồi đi lên gian nhà trên để kiểm tra. Tiếng đập cửa vẫn vang vọng khắp căn biệt thự, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, tôi cẩn trọng với tay mở chốt cửa, cánh cửa dần hé mở tạo ra một khe hở nhỏ đủ để tôi có thể quan sát tình hình bên ngoài.
Lão Lý đang đứng trước cửa nhìn tôi, dù biết là bên ngoài sẽ có người nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của lão thì tôi không khỏi giật mình.
“ Có chuyện gì sao?” Tôi cẩn thận cầm chắc con dao sắc nhọn dấu sau lưng, thái độ dè chừng với người đang đứng trước mặt mình.
“ Tôi thấy sợi dây chuyền này ở khuôn viên, nghĩ là của cô nên tôi muốn đem trả.” Nói xong lão Lý đưa sợi dây chuyền mà tôi hay