Qua vài lần tiếp xúc tôi mới biết tên của chị y tá ấy là Tư Giai, không rõ xuất thân nhưng có lần tình cờ Tư Giai nói với tôi rằng chị ấy từng sống trong cô nhi viện.
“ Em xin lỗi, tại em không để ý. Mà có chuyện gì quan trọng không?” Tôi ái ngại cười trừ cho qua chuyện rồi nhanh chóng hỏi vào vấn đề chính. Tôi không tin chị ấy lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện chỉ để hỏi thăm thôi đâu.
“ Bác sĩ Đỗ tỉnh rồi, bà ấy muốn gặp em!”
Nghe được tin bác sĩ Đỗ đã tỉnh, tôi thầm mừng trong lòng, gánh nặng tội danh kẻ bị tình nghi giết người coi như đã được chút bỏ.
“ Được, em sẽ đến đó ngay!” Nói xong không để đầu dây bên kia đáp lại tôi liền cúp máy.
“ Nhìn chị có vẻ rất vui!” Từ đầu đến cuối Thiên An đứng bên cạnh đã nghe được hết toàn bộ câu chuyện giữa tôi và Tư Giai.
“ Chị còn có một số chuyện cần làm, em có muốn đi cùng với chị không?” Quả thực đưa con bé đi cùng cũng có hơi bất tiện, nhưng tôi không thể để con bé ở nhà một mình được, nhất là sau cái chết bí ẩn của lão Lý, tôi không an tâm để con bé ở một mình.
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào chấp nhận được kết luật từ phía cảnh sát, họ nói rằng lão Lý vì thương nhớ người vợ quá cố nên sinh ra u uất trong lòng, suy nghĩ không thông nên dẫn đến việc nhảy lầu tự sát.
Nhưng tôi lại nghĩ vốn dĩ đám cảnh sát vô năng, không tìm ra được nguyên nhân của cái chết nên đã vội vàng kết luật là do tự sát, dù trước đó tôi đã cố gắng kể lại toàn bộ diễn biến, không bỏ sót bất kỳ một tình tiết nào.
Qua lời khai của tôi, một đứa trẻ 8 tuổi chắc hẳn cũng dễ nhận ra có nhiều điểm khả nghi trong vụ án, điển hình như việc lão Lý đã đi ra khỏi phòng ướp xác bằng cách nào? Trong khi tôi và chị y tá luôn đứng giám sát trước cửa chính, lối ra vào duy nhất của căn phòng. Và còn một điểm khó lý giải nữa, với sức khoẻ bị giới hạn thì lão Lý không có cách nào ôm xác của vợ mình đi lên tầng thượng mà không gây ra sự chú ý từ mọi người xung quanh, tuy bệnh viện Thượng Điền có vắng vẻ nhưng không đến mức là không có người qua lại.
“ Em không muốn gây phiên phức cho chị đâu!” Thiên An nói rồi nhanh chóng bỏ đi, con bé tự ý thức được việc bản thân đang là gánh nặng của tôi nên luôn cố tỏ ra mình là người hiểu chuyện.
Thực chất nỗi phiền muộn trong lòng tôi con bé đều nhìn thấu được hết, có một lần vô tình nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại giữa tôi và người của hiệp hội bảo vệ trẻ em, tuy không nghe thấy đầu đuôi của cuộc đối thoại, nhưng con bé phần nào ý thức được rằng bản thân đã có tên trong danh sách trẻ em cần được bảo trợ. Nếu như trong vòng hai năm tôi không tìm được công việc có mức thu nhập ổn định thì Thiên An sẽ bị đưa đi.
Lặng người nhìn theo thân ảnh nhỏ bé, tôi nghĩ với lứa tuổi này đáng ra phải được nô đùa vui vẻ cùng các bạn, nhưng Thiên An lại quá thông minh và hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải đau lòng.
——————
Tại bệnh viện Thượng Điền, cánh cửa phòng bệnh đặc biệt hé mở. Giám đốc bệnh viện nhẹ nhàng bước vào rồi thong thả lại gần chiếc giường bệnh mà bác sĩ Đỗ đang nằm tĩnh dưỡng sau sự cố vừa rồi.
Đứng ngắm nhìn gương mặt đang nằm mên man trên giường bệnh, bất chợt hành động tiếp theo của giám đốc bệnh viện khiến người khác phải hiểu lầm. Ông ta ôn nhu đặt một nụ hôn lên vầng trán của bác sĩ Đỗ, đúng lúc bị nụ hôn đó đánh thức.
Bác sĩ Đỗ bỗng mỉm cười nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
“ Tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?” Giám độc bệnh viện ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, bàn tay to lớn ân cần nắm lấy tay của bác sĩ Đỗ.
Nụ cười trên môi bác sĩ Đỗ chợt vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, không biết có nên kể hết toàn bộ sự việc hay không? Dù sao với mối quan hệ của hai người thì cũng chẳng cần phải giữ bí mật, chỉ sợ rằng khi nói ra chắc chắn người sợ hãi nhất lại chính là ông ấy.
“ Em nghĩ...Thẩm Tư Giao.... vẫn chưa chịu buông tha cho chúng ta!”
Quả nhiên đúng như dự đoán từ trước, sắc mặt của ông giám đốc dần thay đổi theo chiều hướng xấu đi. Ông ta kích động đứng thẳng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt lo sợ nhìn xuống khuôn viên bệnh viện, trong thâm tâm vẫn chưa thể chấp nhận điều này.
“ Không....không thể nào, chẳng phải cô ấy..” Chưa để gã giám đốc nói hết câu, bác sĩ Đỗ đã vội cắt ngang lời.
“ Em biết, là cô ta đã gặp chuyện gì, nhưng rõ ràng suốt mấy năm qua cô ta vẫn luôn ôm mối hận đó và đang tìm cách trả thù chúng ta!“
“ Ý em là cô ấy đã biến thành ma và đang có ý muốn trả thù sao?”
“ Chuyện này không phải đã quá rõ rồi sao? Anh hãy thử nhìn xem, em thành ra bộ dạng này cũng là vì cô ta đó!” Sự bất mãn trong lòng bác sĩ Đỗ đã đạt đến giới hạn, bà ta hận không thể khiến cho Thẩm Tư Giao hồn siêu phát tách.
Lúc sống ả tiện nhân đó đã công khai cướp hết tất cả mọi thứ từ tay của bà ta, đến lúc chết vẫn ngoan cố gây khó dễ,
không chịu buông tha cho bà ta.
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên làm dịu cơn giận của bác sĩ Đỗ, bà ta nhanh chóng thay đổi vẻ mặt giận dữ của mình.
“ Vào đi!”
Tôi thận trọng đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng còn có mặt cúa giám đốc bệnh viện thì tôi có hơi lúng túng. Cũng không cảm thấy sự có mặt của ông ta ở đây là một điều kỳ lạ.
“ Cô hãy cố gắng nghỉ ngơi cho mau lại sức.” Ông ta có vẻ không mấy thoải mái khi có thêm người thứ ba xuất hiện ở đây, nghiệm giọng nhắc nhở bác sĩ Đỗ vài câu rồi vội vã rời đi mà không nhìn tôi dù chỉ là một cái liếc nhẹ.
“ Bác sĩ đã cảm thấy đỡ hơn chưa?” Tôi cũng chẳng mấy bận tâm đến thái độ vừa rồi của ông ta, từ từ tiến đến gần giường bệnh, khách sáo hỏi thăm vài câu.
“ Tôi đỡ hơn rồi, cảm ơn cô vì lúc đó đã cứu tôi một mạng!”
“ Không có gì đâu, đó là điều tôi nên làm mà!” Tôi ái ngại trả lời, sau màn cảm ơn đó thì phòng bệnh lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Riêng về phần tôi, không biết nói thêm chuyện gì, do chỉ mới đến thăm bệnh nên cũng không thể rời đi ngay, đành lặng lẽ đứng đó đảo mắt nhìn xung quanh phòng bệnh.
Đột nhiên tầm nhìn di chuyển đến màn hình tivi treo tường, qua lớp phản chiếu tôi vô tình nhìn thấy có bóng người đang đứng bất động ở góc tướng, kế bên giường bệnh.
Tôi vội quay đầu nhìn nhưng không hề có ai đứng đó, cùng lúc bác sĩ Đỗ lên tiếng kéo tôi về với thực tại:
“ Ngày mai cô có thể quay trở lại đây làm việc chứ?”
“ Dạ được!” Không mảy may suy nghĩ, tôi liền vui vẻ gật đầu đồng ý ngay tức khắc.
——————
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, tôi vừa đi vừa cười rạng rỡ như hoa hướng dương nở rộ đón ánh mặt trời,
“ Có chuyện gì mà vui vậy?” Đúng lúc đi đến cầu thang, tôi bắt gặp Vũ Phong đã đứng sẵn ở đây từ trước, giống như cậu ta đã cố tình đứng đó chờ tôi đi ngang qua.
“ Không có gì, mà sao cậu lại đứng đây?” Tôi vội thu lại vẻ mặt hớn hở của mình, nhanh chóng lảng tránh sang chuyện khác.
“ Tôi đứng đây hút thuốc thôi!” Vũ Phong lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, cố chứng minh rằng bản than không hề nói dối.
Nhưng xui cho cậu ta, tôi đã kịp thời nhận ra lời cậu ta vừa nói đều là nói dối:
“ Cậu thấy tôi giống con nít dễ bị lừa gạt lắm hả? Trên tay cậu và cả bên dưới đất không hề có đầu lọc của thuốc lá, không lẽ cậu hút xong bỏ lại đầu lọc vào túi? Hơn nữa loại thuốc cậu đang cầm có mùi hương rất nồng, nhưng khi đứng trước mặt cậu, tôi lại không hề ngửi thấy mùi thuốc, với lại có tên điên nào lại đi hút thuốc ở nơi đặt biển cấm hút thuốc lá chứ?” Tôi thong thả khoanh tay xong hết mặt về phía tấm biến cấm hút thuốc cách đó không xa.
Nghe lập luật chặt chẽ từ tôi, Vũ Phong cứng họng không biết nên nói gì, đành gãi đầu cười cho qua chuyện.
“ Nếu tôi đoán không lầm thì cậu đã biết tin bác sĩ Đỗ gọi tôi đến nói chuyện riêng nên cố ý đứng ở đây đợi tôi với mục đích dò sét cuộc nói chuyện giữa tôi và bác sĩ Đỗ phải không?” Thấy mình đã nắm chắc được suy nghĩ của cậu ta trong tay, nên tiếp tục màn tra hỏi của mình.
“ Rồi tôi chịu thua cậu luôn đó, tại sao cậu không đi làm cảnh sát hay luật sư nhỉ? Lại chọn trở thành bác sĩ!” Vũ Phong bất lực dơ tay đầu hàng, tiện thể đút bao thuốc vào lại trong túi.
Đối mặt trước câu hỏi vu vơ của Vũ Phong, tôi bắt đầu rũ mặt xuống, suy nghĩ đến lý do mình theo học và trọn ngành y.
“ Nè, đang nghĩ gì vậy?” Vũ Phong khua tay trước mặt tôi, giúp tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.
“ Không....không có gì!”
“ Hay bà phù thuỷ đó lại gây khó dễ cho cậu? Có cần tôi ra mặt làm chủ công đạo hay không?”
“ Cậu tính làm gì bà ấy? Nói chú của cậu xa thải bà ấy hả?” Tôi buột miệng nói đùa, ai ngờ vẻ mặt cậu ta trở nên nghiêm túc hơn.
“ Tôi nghĩ chú sẽ không bao giờ tuỳ tiện đuổi việc bà ta đâu. Chú ấy rất coi trọng bà phù thuỷ đó, để cho bà ta hầu như nắm toàn bộ quyền quản lý bệnh viện này!”
“ Tại sao cậu lại nghĩ bà ấy được quyền quản lý bệnh viện?” Tôi nhíu mày nghi hoặc hỏi lại, đột nhiên lại nhớ đến việc mình bắt gặp giám đốc trong phòng bệnh của bác sĩ Đỗ. Tôi tò mò một điều là trước lúc tôi đến, họ đã nói với nhau những gì trong một căn phòng riêng tư chỉ có hai người?
“ Điều này còn phải nghi ngờ sao? Tôi đã dò hỏi toàn bộ y tá và bác sĩ trong bệnh viện này, bọn họ đều nói quyền hạn của bà phù thuỷ đó đã vượt qua cả chức vụ hiện tại của bà ta. Đa số những người ở đây đều phải chịu sự quản lý của bà ta!”