Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chu Linh


trước sau

Lâm Hiểu đầu óc rất loạn, cô cho rằng cô không đi trêu chọc nữ chủ là có thể tránh khỏi xuất hiện cùng nữ chủ, tránh được vận mệnh vật hy sinh của nguyên chủ.

Biết rõ sách, cô làm sao không thèm muốn bàn tay vàng của nữ chủ - không gian rộng lớn? Nhưng cô sợ, cô sợ vạn nhất cô đoạt bàn tay vàng cũng nữ chủ, nguyên cả quyển sách sẽ bị rơi ra khỏi quỹ đạo, khi đó cô sẽ mất đi ưu thế lớn nhất của mình – nội dung sách, khi đó tất cả sự tình sẽ phát triển về hướng không thể khống chế. Cho nên, cô đành lựa chọn nửa đoạn đầu trong sách chưa từng xuất hiện, nhân vật phản diện boss làm chỗ dựa cho mình. Boss là đến trung kỳ mới xuất hiện, hơn nữa khi xuất hiện chưa bao lâu, Lâm Hiểu đã xuyên việt, cả quyển sách cũng mới viết đến một nửa, từ đây cô mới có hy vọng lớn nhất tránh sửa đi nội dung sách.

Cô cho rằng cô tránh đi nội dung quyển sách là có thể sửa vận mệnh nguyên chủ, đáng tiếc cô đánh giá thấp nội dung rồi, không nghĩ cô không trêu chọc vào nữ chủ, ngược lại nữ chủ lại chính mình tìm đến.

Lâm Hiểu sắc mặt trắng bệch, cô không biết mình nên làm cái gì? Chẳng lẽ cô hoàn toàn không tránh được nội dung quyển sách hay sao?

Không, sẽ không. Cô đã không phải là nguyên chủ, đối với Tiêu Phong cũng không có tình cảm, càng sẽ không ngây ngốc bị Chu Linh cùng Tiền San San cổ xuý đi làm chuyện ngu xuẩn. Hơn nữa, lần này là các cô ấy muốn cầu cạnh cô, mà không phải cô thiếu nợ ân tình của nữ chủ, chỉ cần cô không phải là địch với nữ chủ, rời xa nữ chủ nhất định sẽ có thể sinh tồn thật tốt ở mạt thế!

"Lâm Hiểu? Em không sao chứ?" Đường Thiên Dật chú ý ngay tới Lâm Hiểu chợt dị thường, sắc mặt trắng bệch, tay run rẩy, mọi sự đều nói cho hắn biết, cô đang sợ. Cô sợ cái gì? Là nhóm người trước mắt này?

Đường Thiên Dật dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đoàn khách không chút khách khí này. Vừa tiến vào nhà Lâm Hiểu liền đi phòng bếp tìm này nọ ăn, chỉ có trước mắt cô gái nhìn thật nhu nhược, cùng nam sinh bên cạnh còn duy trì khách khí, mặt mũi tràn đầy lúng túng.

Lâm Hiểu phục hồi tinh thần lại, bình phục tâm tình, hướng về Đường Thiên Dật cười cười, "Em không sao. Chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút lạnh."

Chu Linh cầm lấy một cái quả táo ăn hăng say, Tiền San San lấy trong tủ lạnh đồ ăn còn thừa hôm qua Ngô Đại Minh cất vào, cùng một nam sinh đeo mắt kính và một nam sinh dáng người to cao cầm thức ăn ăn.

Hứa Nhan có chút lúng túng, đây dù sao cũng là nhà của người khác, mặc dù bọn họ từ ngày hôm qua chưa từng ăn này nọ, bụng cô cũng đói đến mức kêu vang lên, nhưng cô vẫn bảo trì vài phần lý trí.

Nghe được Lâm Hiểu nói như thế, Hứa Nhan vội vàng đáp lời, "Đúng rồi, không biết rõ vì cái gì sáng sớm hôm nay tỉnh lại, thời tiết liền trở nên lạnh. Nếu còn tiếp tục lạnh như vậy nữa, căn bản chúng ta không thể lại ra ngoài hoạt động."

Cô mặc dù có không gian, nhưng căn bản không biết mạt thế sẽ đến, cho nên trong không gian cũng chỉ thả một chút đồ ăn vặt. Bất quá trước mắt cô không dám bại lộ mình có không gian, ngay cả Tiêu Phong cô cũng gạt. Cô sợ sẽ bị chính phủ bắt làm giải phẫu để nghiên cứa, cho nên cô cũng chỉ dám chờ những người khác không chú ý, làm bộ tự trong túi xách lấy ra vài khối chocolate đưa cho Tiêu Phong cùng mình ăn lót bụng.

"Xin chào, tôi là Hứa Nhan lớp kế bên. Bởi vì Chu Linh nói nhà bạn ở vùng phụ cận, hơn nữa khu này xung quanh đều là biệt thự, thây ma sẽ không có nhiều, cho nên chúng ta mới mạo muội tới quấy rầy."

Nữ chủ chính là nữ chủ, nói chuyện làm việc cho tới bây giờ sẽ không làm cho người phản cảm, hơn nữa Lâm Hiểu đối với cô có thể nhạy cảm như thế dự đoán được sau này thời tiết sẽ trở thành ác liệt cũng có chút kinh hãi.

"Tôi là Lâm Hiểu, xin chào. Các bạn có phải đói bụng không, tôi nhờ Đại Minh làm chút cháo."

Hứa Nhan cùng Tiêu Phong liếc mắt nhìn nhau, trong nội tâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lâm Hiểu cũng còn rất dễ nói chuyện, "Vậy thì cảm ơn."

Đường Thiên Dật đem Lâm Hiểu kéo đến trong góc, "Em đối bọn họ có ý kiến gì?"

"Em cũng không biết, nhưng chúng ta cũng không thể đuổi bọn họ ra ngoài."

Hơn nữa Lâm Hiểu biết bọn họ ở không quá vài ngày sẽ đi, hoặc là nên nói, không quá vài ngày nữ chủ sẽ đi, cô ta còn phải về nhà, tự nhiên sẽ không thể nào ở lại. Tiêu Phong nhất định sẽ đi theo nữ chủ, còn như những người khác, kiếp trước biệt thự Lâm gia cũng không có nhiều đồ ăn như vậy, bọn họ sẽ cùng đi theo nữ chủ.

Kiếp này? Ánh mắt cô phức tạp nhìn mấy người đang ăn ngấu nghiến, cô không dám xác định. Nếu bọn họ thái độ khá hơn một chút, có điểm tự giác, cô sẽ không để ý nuôi dưỡng bọn họ, nhưng nếu bọn họ có ý gì khác, cô cũng không phải là ăn chay.

Đường Thiên Dật ánh mắt lạnh lùng nhìn xem những kẻ vừa xông vào.

Lâm Hiểu quay đầu nhìn Đường Thiên Dật một cái, không biết nữ chủ cùng nhân vật phản diện boss gặp nhau sớm như thế sẽ ảnh hưởng gì đến nội dung quyển sách, chính mình cứu boss về sau có cải biến được quỹ đạo vận mệnh của hắn hay không, nhưng cô cũng không hối hận, bởi vì cô tin tưởng, là con bài vàng tỏa sáng, dựa vào năng lực Đường Thiên Dật, hắn nhất định ở mạt thế làm ra một sự nghiệp to lớn.

Một đám người ăn uống no đủ xong mới ngồi xuống hàn huyên một chút.

Hứa Nhan
hướng Lâm Hiểu cảm kích nói ra, "Hôm nay thật sự là cảm ơn các bạn. Chu Linh cùng Tiền San San ngươi đều biết, tôi không giới thiệu nữa. Vị đeo mắt kính này là Phương Lương, là cùng lớp với tôi, vị này là Vạn Thanh, là trong đội điền kinh trường chúng ta, vị này là Tiêu Phong, bạn trai tôi."

"Chào mọi người, tôi là Lâm Hiểu, vị này là Đường Thiên Dật, vị này Ngô Đại Minh là đầu bếp."

Chu Linh cùng Tiền San San vừa ăn đồ ăn vặt, một bên chen miệng nói, "Uy, các người không cần khách khí với cô ấy nha, coi nơi này như nhà mình là được rồi. Nói gì, hot boy đại nhân của chúng ta đang ở đây, Lâm Hiểu làm sao có thể không chiêu đãi thật tốt?"

"Đúng rồi, Lâm Hiểu chính là người theo đuổi Tiêu Phong của chúng ta!"

Lâm Hiểu vốn là còn có mấy phần vui vẻ, sắc mặt lập tức đông lạnh lại, ánh mắt như lợi kiếm bắn về phía Chu Linh cùng Tiền San San, "Câm miệng, các người ăn nói này nọ."

Chu Linh cùng Tiền San San thấy Lâm Hiểu tràn đầy sát khí, sắc mặt lập tức cứng đờ, lại cảm thấy mất thể diện, "Làm gì, chúng ta nói đúng sự thực."

"Người nào mà không biết Lâm Hiểu cậu mê luyến Tiêu Phong."

Lâm Hiểu quay đầu thu liễm sát khí trên người, không nhìn tới Tiêu Phong ngồi bên cạnh Hứa Nhan, hướng về Hứa Nhan sắc mặt đang có chút miễn cưỡng, nói ra, "Thật ngại, trước đây tôi có thích qua Tiêu Phong, bất quá," cô quay đầu nhìn Đường Thiên Dật một cái, trên mặt tràn đầy nhu tình, "Kể từ khi tôi gặp vị hôn phu của tôi liền thay lòng đổi dạ ."

Lời nói cô thật lưu loát, làm Hứa Nhan sắc mặt cứng ngắc cũng khôi phục lại, còn trêu ghẹo nói, "A Phong, giá trị thị trường của anh bị hạ xuống rồi!"

Tiêu Phong sủng ái nhìn Hứa Nhan một cái, "Đó là bởi vì anh đã có chủ, giá thị trường tự nhiên bị giảm xuống!"

Lời nói Tiêu Phong chọc cho Hứa Nhan có chút ngượng ngùng, "Chán ghét."

Cuối cùng bầu không khí được cải thiện một chút, mà Lâm Hiểu không phát hiện sau khi cô nói ra câu này, thân thể Đường Thiên Dật trong nháy mắt cứng ngắt, sau tai còn có chút hồng, chỉ là hắn liên tục nghiêm mặt lại, thật không ai có thể phát hiện manh mối.

Chu Linh có chút không thể tin nhìn Đường Thiên Dật một cái, "Nguyên lai anh chính là vị hôn phu tàn tật của Lâm Hiểu a!"

Nghe được lời Chu Linh nói, sắc mặt Đường Thiên Dật tối sầm lại, thân thể mình như vậy, không cần nói là trước kia, hiện tại càng không xứng với Lâm Hiểu, chỉ là thói quen kiêu ngạo của hắn sẽ không làm việc gì thất lễ, chỉ là hơi thở quanh thân trở nên càng thêm lạnh.

Lâm Hiểu trợn mắt nhìn Chu Linh, "Chu Linh, cậu đứng lên, Lâm gia không hoan nghênh cậu, cút ra ngoài cho tôi!"

Chu Linh không thể tin, người vẫn luôn bị cô cùng Tiền San San nắm trong tay như cỏ mềm, thế nhưng bảo mình cút ra ngoài?

"Cút ra ngoài? Cậu dựa vào cái gì?"

"Chỉ bằng đây là nhà tôi, chỉ bằng đồ ăn cậu bây giờ cùng Tiền San San ăn đều là của tôi!"

"Hừ, cậu này nọ như thế nào, trước kia cậu mời tôi ăn loại rác rưởi này, tôi còn không thèm ăn đâu! San San cậu nói có đúng hay không?"

Chu Linh quay đầu nhìn Tiền San San, phát hiện cô rụt đầu lại, lặng lẽ dời đi vị trí với mình, mà những người khác không có một người nào đứng ra giúp cô, đều duy trì trầm mặc.

"A?" Lâm Hiểu cười lạnh, "Tôi đã đủ chứa nhịn cậu, nhưng cậu ngàn không nên vạn không nên nói tới vị hôn phu của tôi! Hiện tại, lập tức, lập tức, cút cho ta!"

Chu Linh làm sao có thể hiện tại chỉ một mình đi ra ngoài, đây không phải là muốn cô chết sao, bây giờ cô mới sợ, "Tôi, tôi... Lâm Hiểu, thật xin lỗi, tớ không phải cố ý, cậu, cậu tha thứ cho tôi được hay không. Hiện ở bên ngoài đều là thây ma, cậu nói tớ làm sao một mình đi ra ngoài?" Chu Linh khóc tới chảy nước mắt nước mũi, quỳ trên mặt đất, "San San, San San, cậu nói giúp tớ đi. Hứa Nhan, Hứa Nhan, tôi thật không phải cố ý..."

Lâm Hiểu không hề bị lay động, Hứa Nhan có chút nhìn không được, "Lâm Hiểu, tôi biết rõ bạn tức giận, nhưng bên ngoài nguy hiểm như thế, cậu xem đi, chúng ta vốn định không ở lâu, chỉ là nghỉ ngơi hồi phục một chút rồi lên đường về nhà. Bạn để cho Chu Linh ở lại một đêm, chúng ta ngày mai sẽ đi. Bạn thấy sao?"

Tiêu Phong đã ở một bên phụ hoạ, "Đúng vậy, cô ấy một mình đích xác quá nguy hiểm."

Phương Lương cùng Vạn Thanh cũng cùng nhau gật đầu, "Đúng vậy, mặc dù Chu Linh miệng có chút thối, nhưng cũng không có gì ý xấu, cần gì đuổi tận giết tuyệt."

Lâm Hiểu nhìn Đường Thiên Dật một cái, "Dật ca ca, anh cứ nói đi?"

Truyện convert hay : Nhất Hào Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện