Bên đây, Huyền Dao cũng mơ màng mà tỉnh lại vào đúng giờ Thân ( 3h đến 5h).
Tinh thần hắn cũng chưa dựt lại lắm, uể oải mà đỡ eo ngồi dậy.
Khi quan cảnh đã hiện rõ lên tầm mắt, hắn sờ sờ bóp cái cổ đau nhức không thôi.
Ngoái đầu nhìn bầu trời qua cửa số.
- Có lẽ hắn đang ở lầu hai tại khách điếm đi: hắn nghĩ
Lấy mu bàn tay gõ lên thái dương mà thầm thang trong lòng.
- Chuyện gì thế này, sau đầu lại đau như vậy?
Người cũng không hề thoải mái, giống y như việc ngã xuống lưng ngựa vậy.
Trãi nhiệm đó thật không tốt chút nào, nhất là phần ngay thắt lưng.
Vừa mỏi vừa cảm thấy nhói, hơi tê tê.
Phải xin một ít rượu xoa bóp từ Mộc Vân mới được.
Bụng vừa đói cồn cào, cơ thể thì đau nhứt tinh thần như bị rút cạn sạch.
Nên hắn tạm thời không để ý đến việc bản thân vì sao lại ngất xỉu, đến khi có lại một chút thanh tỉnh cùng nhìn lại vùng bụng nhô lên độ cung của mình thì mới triệt để ngây ngốc luôn.
Trong một khắc hắn đã quên mất bản thân mình đã hoài thai đứa nhỏ của người nọ.
Việc hắn và bảo bảo đã khổ sở ra sao.
Nguy hiểm đến mức bé con trong bụng hắn có thể rời bỏ hắn bất cứ lúc nào, nếu hắn bỏ qua bé.
Yếu ớt đến thế.
Hắn làm sao có thể quên chứ? Có lẽ vì hắn đã có một giấc ngủ thật sâu, yên bình đến mức khiến hắn phải đắm chìm trong nó mà bỏ quên thực tại của mình.
Hắn sao có thể hèn nhát trốn chạy như vậy chứ? Hắn có lẽ sắp phát điên rồi.
Hắn muốn khóc nhưng hắn là đại tướng quân a.
Dù không còn nữa nhưng dù gì cũng là đấng nam nhi.
Sao có thể nói khóc là khóc được, thật giống nữ nhân, Huyền Dao hắn mới không muốn đâu.
Nhưng hắn làm sao thế này? Thứ đang chảy ra từ mắt hắn là gì đây chứ.
Mới không phải là nước mắt đâu.
Nhớ lại buổi trưa, có lẽ là thời khắc hắn kinh hoàng nhất.
Cũng may là bé con không sao, nếu không hắn nghĩ mình sẽ hỏng mất.
Trân bảo này của hắn không thể mất được.
Bé là giới hạn cuối cùng của hắn rồi.
Lấy ống tay áo chùi mạnh đi hai hàng nước mặn chát ở khóe mắt.
Lâu đến mức khiến đuôi mắt phải đỏ hoe.
Nhìn cằn phòng sạch sẽ trống trơn không có hơi người.
Tràn đầy khi tức lạnh lẽo, hắn cảm thấy chạnh lòng lẫn tủi thân vô cùng.
Tại sao hắn lại phải rơi vào bước đường cùng này cơ chứ? Hắn cũng muốn ở lại ngôi nhà hương quả của Mạc gia.
Ít nhất nó không lạnh lẽo như ở đây, một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nhưng nói không chừng ngôi nhà đó cũng đã bị phong tỏa hoặc gỡ bỏ rồi cũng nên.
Nếu bị gỡ bỏ thì bài vị tổ tiên và của cha nữa...phải làm sao đây.
Tất cả đều là tại hắn.
Nhưng y, chắc cũng sẽ thu sếp ổn thỏa thôi.
Giầu gì nhà hắn mấy đời có công với đất nước, tuyệt đối trung thanh lẫn công chính liêm minh.
Dù có một đứa con nghịch tử bất đạo như hắn.
Nhưng sao có thể lấy đó mà gỡ bỏ tư gia phủ Thừa Tướng mà tiên hoàng ngự bang được.
Là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Cụp xuống đôi mắt buồn, thầm