Nhờ hắn đứng cách thềm bếp không xa nên theo phản xạ lấy một tay mà đỡ, chống bản thân theo quán tính mà ngã xuống đất.
Không thảm hại như ai kia chật vật ở dưới sàn than oai oái.
Huyền Dao nhíu mày, tâm tình hắn vốn đã không mấy tốt đẹp nay lại càng thêm xấu
Không chút khách khí dở giọng quở trách.
" Ngươi đây là nhàn cư vi bất thiện đấy! Nhanh ra ngoài để tránh vướng víu tay chân ta làm việc.
"
* nhàn cư vi bất thiện: nhàn rỗi dễ làm việc không tốt.
Trương Ân gương đôi mắt đáng thương vì bị la, xoa xoa cái trán hiện đang đỏ ửng của mình, đứng dậy phũi phũi y phục, bất bình lên tiếng.
" Nhưng ta quả thật rất chán a, ngươi còn cấm chúng ta ra ngoài, hoàn toàn không có thứ gì để ta tiêu khiển, không ai nguyện ý chịu bồi ta chơi, nên ta mới miễn cưỡng mà tìm tới ngươi.
Nhưng trong khi đó, ngươi thì lại đang làm gì? Ngày ngày đêm đêm nhào nhào nặn nặn mấy đống bột vô tri này, không giây phút nào để bản thân mình thật sự nghĩ ngơi.
Ta hành sự ấu trĩ như vậy là vì ai chứ? Ngươi còn mắng ta, ta cũng là thật lòng mà lo lắng cho ngươi đây! Mong ngươi thấy khó mà lùi, sao lãng việc vô nghĩa này lại...rốt cuộc, cũng không thể lay chuyển được ngươi, dù chỉ là một chút.
Đúng là đồ đại ngu ngốc mà.
"
Nói xong những điều cần nói, y nhìn sắc mặt không tốt của hắn trong giây lát, rồi lại nhanh như chớp xoay bước chạy đi.
Để lại không gian yên tĩnh như lúc ban đầu cho hắn.
Huyền Dao thở dài, đôi mặt nhắm lại tịnh tâm trí đầy ấp não phiền muộn, lộ rõ thần sắc mệt mỏi xanh xao như người bệnh.
Mi tâm hắn nhíu chặt, môi trắng bệnh như đang chịu đựng điều gì đó đau đớn lắm, chính hắn mới là người hiểu rõ nhất.
Cố gắng ẩn nhẫn cơn đau thắt từ vùng bụng, đợi một lúc lâu mới thấy bình ổn đi đôi chút.
Vô thức lấy tay xoa nhẹ, làm dịu sự bất thường của cơ thể dạo gần đây.
Trán hắn đã nhĩu nhại lắm tấm mồ hôi tuôn như suối.
Mơ màng lấy tay gạt đi, khi cảm thấy bản thân đã thực sự ổn, tiếp tục bắt tay vào công việc còn dang dở.
Xem nhẹ nơi vùng bụng bị va phải cạnh thềm, vẫn còn hơi âm ỉ đau.
Khóe mắt hắn hơi ửng đỏ, lung tung tìm những nguyên liệu đang thiếu.
Thử nghiềm ngẩm lại công thức, tìm lỗi sai, rút kinh nghiệm, rồi lại làm lại từ đầu, cứ thế lập đi lặp lại đến khi nào thành công thì thôi.
Gần như không biết nản lòng, bỏ ngoài tại những lời nói của Trương Ân cứ quanh quẩn trong đầu.
Hắn cười tự ngiễu, ẩn trong đôi mắt là sự mất mát lẫn ưu buồn khó tả." Vô nghĩa sao? Đúng vậy thật nhỉ! "
Ta biết chứ, Mặc Huyền Dao ta biết rõ mình là ai, biết rõ mình đặt ở vị trí nào trong lòng hắn.
Biết rõ mình thất bại ra sao trong ván canh bạc này.
Nhưng ta còn cách nào khác ngoài việc này để tiếp cận y đây? Cung vàng điện ngọc, cẩm y chế tác, mâm vàng ly bạc mỹ nhân đầy tay quốc sắc thiên hương đủ loại, nào có thứ mà y không nắm giữ.
Chỉ tiếc, thứ mà ta có thể cho hắn lại quá ít, chỉ có thể đơn thuần cho y tấm chân tình được gói gém cận thận trong những chiếc bánh Ngạn Liên này.
Chỉ nong người ăn nó có thể hiểu và chạm tới đáy lòng của ta, cũng như cách mà ta đã hao tổn biết bao nhiêu tâm tư cùng hi vọng để làm được chúng cho người.
N
ghìn lớp cánh, nghìn lớp hoa.
Mỹ lệ đến vô thực.
Tựa như chuyện tình đôi ta,
Là vỏ bọc bề ngoài.
Oanh oanh cùng yến yến
...
Thâm tâm đều thối rữa, bi ai khó mà lường.
Vẫn giữ chút hơi tàn,
Để chờ người một bước
Hi vọng chớ kịp tan.
Nguyện một đời, cùng người viên mãn.
by @bakangshf
___________
Giải thích một chút các từ ngữ trong thơ:
Oanh oanh yến yến:
_ Là hai loài chim độc lập có tên là oanh và yến, thường ý chỉ nhộn nhịp rộn rã, hoạt bát, đông đúc