Chừng chập chạng tối, bên ngoài mặt trời đã nhá nhem ngã bóng xuống chân đồi.
Ánh sáng dần yếu đi nhường chỗ cho màn đêm bao trùm phủ khấp cả thung lũng.
Thôn sắc hữu tình, nước non còn chưa khai nhưng lại thật hùng vĩ khiến người nhìn phải kinh hỉ một phen, sau lưng là núi trước mặt là sông.
Xa xa còn có thể thấy rõ sương mù.
Nên thơ mộng mị không gì sánh bằng.
Ngôi làng được chia đôi hai bên, các dãy nhà lầu đứng đối diện san sát nhau.
Lấy sông làm ranh giới, ở giữa có cây cầu gỗ bắt ngang qua.
Dù không tính là lớn nhưng cũng ít nhất là trên dưới ba mươi hộ sinh hoạt.
Theo như y thấy điều lạ nhất có lẽ phải kể đến đời sống thu nhập ở đây rất là khá giả.
Việc dùng gỗ liêm quý giá để làm cơ cấu thiết kế chung của ngôi làng là điều thể hiện rõ nhất.
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Mái ngói đỏ từ Phú Châu, gạch nung của Xuyên Bắc.
Nền gạch vàng của Tô Châu có lẽ là thứ bản thân y quen thuộc nhất.
Đấy chẳng phải là gạch được lát trong cung sao?
Y có thể tự tin mà khẳng định tuyệt đối không phải là hàng nhái, là loại hàng nguyên bản thượng phẩm.
Tuyệt không bị pha loãng.
Ngươi hỏi vì sao ta biết à?
Vì nhà ngoại Trương Ân ta là có xưởng sản xuất gốm, sứ sành, các loại chế tác thủ công tinh sảo không gì là không có.
Mà trong đó nổi tiếng nhất là phải kể đến gạch vàng nhà ta, đa phần đều được tiếng cống cho hoàng thành đương kim thánh thượng ( cẩu hoàng đế) dùng đó.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Việc buôn bán như vậy mà ngày càng phất lên, nay đã giàu lại càng giàu hơn.
Tô gia bước lên thời kì đỉnh cao của giới thương nghiệp kinh thành.
Trở thành nhà giàu số một số hai cả nước.
Có thể nói là sánh ngang với kho bạc của quốc gia.
Đừng nói đến công tôn quý tộc, ngay cả nhà nào chỉ hơi giàu có một chút đều sẽ cắn răng mà chi trả nữa năm tiền thu nhập của mình để được sử dụng loại gạch này.
Muốn có phải đặt trước thật lâu, có liền lại càng không dễ.
Là xa sỉ phẩm số một nức tiếng có tiền cũng chưa chắc đến lược.
Không phải người giàu đểu có sở thích chung là khoe khoang sự hào nhoáng mà bản thân có được sao?
Càng quý càng hiếm bao nhiêu lại càng trổi lên lòng ham muốn có được bấy nhiêu.
Đó là bản chất chung của con người.
Nên vì thế việc nhà nào có loại gạch vàng này phải nói nở mặt nở mài, hận không thể ngẩn cao đầu mà đi.
Khoe mẽ cả thiên hạ rằng ta đây là nhà có điều kiện a~
Nhưng ngoài những lí do đó ra thì nó cũng chỉ là một vật dụng lót dưới chân mà thôi.
Họ làm sao có thể không nghĩ đến cơ chứ.
Người giàu có thể khoa môi múa mép đó là chuyện của người ta, nhưng đừng vì thế mà bị đánh lừa thị giác.
Nhìn họ giống kẻ ngốc nhưng tuyệt không có ngu.
Cái mà thật sự quan tâm vẫn là giá trị thật mà nó mang lại.
Chế tác cầu kì tốn rất nhiều công sức lẫn thời gian, được làm từ nguyên liệu tốt cứng hơn gạch thông thường rất nhiều nên vì thế độ bền cũng rất cao.
Mùa đông thì ấm chuyển sang mùa hạ thì lại mát vô cùng.
Thần kì không nói nên lời.
Ngoại trừ Hoàng Đế, những người sử dụng loại gạch này hiện nay đa phần đều là những quan chức và quý tộc quyền lực.
Lót càng nhiều lớp gạch cũng chính là chứng minh