Nặc cảnh quan đối với giác quan thứ sáu có thể phát hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào của bản thân luôn luôn lấy làm kiêu ngạo, cho nên, chờ buổi tối trở lại Hàn gia cô chọn lưa đeo lên kính râm.
Hàn Nại: “…..”
Mắt thấy Nặc cảnh quan làm cơm cũng đeo kính râm, ăn cũng đeo kính râm, ngay cả xem ti vi cũng đeo kính râm, dáng vẻ như kẻ có bệnh, chắc chắn dẫn đến sự chú ý của Hàn tổng. Mi tâm nhíu lại, cô gắt gao nhìn chằm chằm Nặc cảnh quan.
Nặc Nhất Nhất rất chột dạ, nhỏ giọng hỏi: “Cô nhìn tôi làm gì?”
“Cô mù?”
Nặc cảnh quan: “…….”
Hàn tổng quả nhiên là Hàn tổng, mắng chửi người cũng không cần dùng từ thô tục. Nặc Nhất Nhất nhíu mày, muốn nói cho cô ta biết bản thân rất tức giận, đáng tiếc mi tâm cũng bị kính râm che mất rồi.
Hàn Nại ngồi trêи ghế sô pha nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất một hồi, lạnh lùng nói: “Tháo xuống.”
……… Nặc cảnh quan cũng không dám tháo, cô cúi đầu giả vờ không nghe thấy. Hàn tổng cười lạnh một tiếng, đứng dậy đi đến chỗ Nặc cảnh quan, Nặc Nhất Nhất vội vã lui về phía sau, Hàn Nại mặt không thay đổi vươn tay đến bắt lấy hai cánh tay cô, một chân còn để ngang trước chân Nặc cảnh quan, chặn đường lui của cô.
Bị chế phục như vậy còn khiến cô không có khả năng tránh né, lòng tự trọng của Nặc cảnh quan vỡ nát đầy đất.
“Cô có học võ?”
Một khắc lúc tháo kính râm xuống, Nặc cảnh quan tức giận lên tiếng, có học võ còn tìm tôi đến bảo vệ?
Hàn tổng nhìn chằm chằm mi cốt bị thương của cô một lúc, sắc mặt không phải tốt: “Thế nào, tôi quả thật có học võ, Nặc cảnh quan cần tôi bảo vệ không?”
Nặc Nhất Nhất: “…..”
Kẻ ngu si cũng nhìn ra Hàn tổng không vui, Nặc Nhất Nhất tính toán cẩn thận dùng từ, giải thích rõ: “Một đồng sự của tôi bị người khác khi dễ, cho nên tôi liền giúp cô ấy một chút.”
Hàn tổng gật đầu biểu thị lý giải, Nặc cảnh quan thở dài nhẹ nhõm.
“Sau đó cô đã bị đánh thành chó.”
“……”
Hàn tổng có chút buồn bực, cô liếc mắt nhìn Nặc Nhất Nhất, đi về phòng ngủ. Nặc cảnh quan bĩu môi, được, lại đắc tội đại tổng tài người ta rồi
Chờ lúc Hàn tổng lần nữa trở ra, trong tay mang theo một hộp y tế, Nặc cảnh quan kinh ngạc nhìn cô.
“Đến đây.”
Hàn tổng hiển nhiên không có kiên nhẫn, Nặc cảnh quan đi tới, Hàn Nại nhìn chằm chằm mi cốt của cô: “Mệt cho cô còn là cảnh sát, ngay cả một miếng dán cũng không biết dán sao? Nếu như nghiệm thương coi như là một tổn thương rất nhỏ đi.?”
“Thật chuyên nghiệp nga.”
“Bớt nịnh bợ đi!”
“……”
Trước mặt ập đến một cổ lãnh hương câu người, thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, ngồi ngay ngắn trêи ghế sô pha, Hàn Nại cầm bông gòn nghiêm túc khử trùng cho cô: “Cô nhịn một chút, sẽ hơi đau.”
Nặc Nhất Nhất gật đầu, đầu tuy rằng gật nhưng khi bông gòn của Hàn Nại thấm nước muối sinh lí khử trùng, Nặc cảnh quan đau đến thẳng hấp khí, ngũ quan đều vặn vẹo: “Đau, đau…”
Tay của Nặc Nhất Nhất không tự chủ đè tay của Hàn Nại lại, rất mềm mại, lòng bàn tay của Nặc cảnh quan do đau nhức ứa ra mồ hôi. Hàn Nại không để ý tới cô, nhíu mày, tốc độ nhanh hơn.
“Đau quá, đừng chà….”
Nặc cảnh quan đau đến nước mắt cũng sắp chảy ra, Hàn Nại liếc mắt nhìn cô: “Sợ đau như vậy? Vậy cô còn vì nhân dân trừ hại, nêu cao nhiệt huyết?”
Lời này giống như một con dao sắc bén đâm giữa hồng tâm của Nặc cảnh quan, cô cũng không dám ấn tay của Hàn Nại nữa, hai tay thật chặc nhéo lấy ống quần, thân thể cứng nhắc, hô hấp dồn dập.
Khử trùng hoàn tất, Hàn Nại bôi chút bạch dược Vân Nam cho cô, cuối cùng dùng băng gạc dán lên.
Kết quả là, Nặc cảnh quan thành công biến thành độc nhãn long.
Nhìn chằm chằm cái gương nhìn hồi lâu, Nặc Nhất Nhất quay đầu bĩu môi nhìn Hàn Nại, Hàn tổng lạnh nhạt uống cà phê: “Cô đừng nhìn tôi, may mắn là vết thương không có đụng tới mắt đi.”
Bất mãn thì bất mãn, Nặc Nhất Nhất cũng không dám nói gì Hàn tổng, cô suy nghĩ nửa ngày, hỏi: “Hàn tổng, cô đã học qua cầm nã thủ sao?”
Hàn Nại nhìn cô, không hé răng.
Nặc Nhất Nhất lắc đầu, hào phóng nói: “Không có việc gì, coi như chúng ta nói chuyện phiếm, cô nói một chút đi.”
Hàn tổng gật đầu, một tay cầm tách nói: “Ân, lúc mười mấy tuổi học qua cầm nã thủ và tâm lý học, mấy năm trước tiếp xúc chút y học, được rồi, tương tự với các cô thực chiến cảnh vụ tôi cũng có học qua.”
“Thật không…..”
Nặc cảnh quan cất cao giọng, nhãn thần phiêu hốt bất định, Hàn Nại nâng tách cà phê, đem mặt giấu ở sau tách nhịn không được bật cười.
“Thôi miên? Cô học qua thôi miên?”
Nặc cảnh quan mạnh mẽ lên tinh thần, lĩnh vực này cô vẫn tương đối cảm thấy hứng thú, chỉ là chưa có cơ hội tiếp xúc qua.
Hàn tổng đặt tách xuống, nhìn cô: “Chỉ là da lông, có học thêm chút phản thôi miên.”
“Cái này tôi biết, kẻ có tiền bình thường đều sẽ học cái này.”
Nặc cảnh quan cười híp mắt nói, Hàn Nại mặt không biểu tình nhìn cô.
“Ách, nói sai rồi, người có năng lực bình thường đều sẽ học cái này.”
Nặc cảnh quan đúng lúc đổi giọng hòa hoãn biểu tình của Hàn tổng, cô lại suy nghĩ một hồi, hỏi: “Vậy cô bây giờ có thể thôi miên người khác sao?”
Hàn tổng làm sao lại không biết cô đang suy nghĩ gì, liếc mắt nhìn cô: “Đối với kẻ một mắt vẫn có chút khó khăn.”
“……Ác, cô thế nào coi thường người tàn tật?”
“Tôi là coi thường cô rõ ràng là cảnh sát còn có thể để cho người ta đánh thành như vậy.”
“……”
Nặc cảnh quan thảm bại rồi, cô biết mình nói không lại Hàn tổng, chân chó đi đến ngồi xổm cạnh Hàn Nại, khẩn cầu nói: “Tôi chính là muốn thử một lần
thuật thôi miên, trước đây chỉ xem trêи phim ảnh thôi.”
“Tùy tiện thôi miên là có hại.”
Hàn tổng không tiếp nhận bộ dạng này, Nặc Nhất Nhất chính là lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt, nhất là đối với kiến thức chuyên môn, nhất định phải làm rõ ràng: “Cô thôi miên cho tôi ngủ là được, không cần những thứ khác.”
Hàn tổng nghe xong câu này cười như không cười nhìn cô: “Cô hy vọng hy vọng có những thứ khác?”
Nặc cảnh quan không vui bĩu môi, ánh mắt của Hàn tổng rơi vào đôi môi khêu gợi đang nhếch lên của cô, bắt đầu không nhịn được: “Cô đừng ở chỗ này phiền tôi, tôi có tài liệu phải xem.”
“Nga.”
Nặc cảnh quan biết mình làm người ta phiền, cũng biết trực tiếp cầu xin Hàn tổng xem ra là không thể nào. Cô lại liếc mắt nhìn Hàn tổng, rón rén đi vào phòng bếp.
Rửa tay, Nặc cảnh quan đeo lên tạp dề, cô từ trong tủ lạnh lấy ra bốn cái trứng gà, đánh tan, thêm đường trắng khuấy đều.
Lại xoay người đi cầm một hộp sữa tươi, lại trộn sữa tươi cùng nước chanh, hài lòng hài lòng nhìn mấy lần liền làm thành hình bánh pudding sữa tươi, cười híp mắt cầm chén phủ một tấm màng giữ tươi, đâm mấy cái lỗ, Nặc cảnh quan đem bánh cho vào nồi đậy nắp lại.
Trong lúc chờ đợi, cô lại tiện tay làm một chút mứt hoa quả, thêm chút mạch nha.
Mùi sữa rất nhanh bay ra, Nặc cảnh quan lấy bánh pudding trong nồi ra, nhìn bánh pudding trong suốt câu người, nhịn không được cười xấu xa.
Đem mứt cùng bánh pudding sữa tươi toàn bộ đặt ở trêи khay, Nặc cảnh quan lần thứ hai đi tới phòng khách, cô cứ như vậy đỉnh đạc ngồi xuống đối diện Hàn tổng, lặng lẽ ăn.
Hàn tổng cầm văn kiện trêи tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô. Nặc cảnh quan giả vờ không phát hiện, trong lòng lại cười đến nở hoa, cô cư nhiên thấy Hàn tổng len lén nuốt nước bọt rồi.
Qua gần một phút , Hàn Nại cau mày đem văn kiện để lên bàn, nhìn Nặc Nhất Nhất: “Cầm đến.”
Nặc cảnh quan đang cầm bánh pudding, kinh ngạc hỏi: “Cái gì a?”
Hàn tổng cười nhạt: “Thế nào, muốn cả hai con mắt đều mù?”
Nặc cảnh quan nào còn dám khiêu khích người ta, vội vàng hai tay hai chân đem mỹ thực dâng đến, Hàn tổng yên tam thoải mái thưởng thức. Nặc Nhất Nhất ở bên cạnh hỏi: “Thế nào?”
“Ân, trơn mềm mà không ngán, rất ngon miệng.”
Đây coi như là đánh giá cực kỳ cao của Hàn tổng, Nặc Nhất Nhất nở nụ cười, vội vàng nói điều kiện: “Vậy cô để tôi kiến thức một chút thôi miên đi.”
” Thật sự muốn biết?”
Hàn Nại tựa hồ là nghĩ tới điều gì, khóe miệng câu ra một nụ cười. Nặc cảnh quan khát cầu gật đầu, chờ đợi nhìn nàng. Ăn thức ăn ngon của người ta Hàn tổng cuối cùng cũng không cự tuyệt nữa, nàng gật đầu, đem khay đặt sang một bên: “Được, cô ngồi bên cạnh tôi.”
“Ân!”
Nặc cảnh quan vội vã nghe lời ngồi xuống bên cạnh Hàn Nại, Hàn tổng vén tay áo lên, xoay người nhìn Nặc Nhất Nhất.
“Không có đạo cụ, chỉ có thể dùng ánh mắt, cô bây giờ thả lỏng bản thân.”
” …..”
Một khắc lúc Hàn tổng xoay người Nặc Nhất Nhất liền hối hận, cô có chút khẩn trương lui lại một chút, Hàn Nại đạm đạm nhất tiếu, thân thể nghiêng về trước, hô hấp như lan phả trêи mặt Nặc Nhất Nhất, đôi môi khẽ cong, ôn nhu nói: “Tôi bảo cô thả lỏng.”
Nặc cảnh quan nhìn ánh mắt của cô, gián đoạn nuốt ngụm nước bọt. Cô đột nhiên hối hận, không muốn thôi miên….
Cho tới bây giờ cô chưa thấy qua Hàn tổng ôn nhu như vậy, hai người cùng một chỗ, hình tượng của Hàn Nại tựa hồ vẫn luôn cao cao tại thượng hoặc là nắm trong tay. Mà hôm nay, trong mắt Nặc Nhất Nhất đầy rẫy đều là một Hàn Nại ngũ quan xinh xắn thậm chí có thể hàng mi thật dài của nàng, đôi môi mềm mại như quả đông lạnh co dãn câu câu người.
Hàn tổng nhích đến thêm một chút, một tay đặt trêи ghê sô pha, không nháy một cái nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất: “Thả lỏng, nhìn vào mắt tôi.”