Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 75


trước sau

Mãi cho đến khi về nhà, Nặc Nhất Nhất đều bởi vì phía sau theo một cái đuôi mà rất không hài lòng.

Mà Lưu Bạch Ngọc cũng không hoàn toàn là khoác lác, vừa vào cửa, nàng đã cùng Nặc mụ mụ trò chuyện đến sôi nổi, Nặc Nhất Nhất cùng ba cô ở phòng bếp thu dọn đồ đạc, không ít ném bạch nhãn.

“Nhất Nhất, con làm cơm xong chưa, lát nữa Tiểu Nại và Tiểu Văn tan tầm sẽ đến, con ngay cả nguyên liệu cũng rửa chưa xong , còn ở đó liếc xéo cái gì.”

Ba Nặc lời nói thấm thía giáo ɖu͙ƈ Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan vừa nghe liền không vui: “Ba, xem ba nói kìa, thế nào ba lại nói như vậy, địa vị của con ở gia đình này vèo vèo đi xuống, nếu là không có con ở chỗ này, có thể để mấy người các cô ấy đến ăn chùa sao?”

Ba Nặc lột vỏ hành, liếc mắt nhìn cô: “Là ba nói? Được chưa, tự con nói, những người lát nữa sẽ đến, con có thể đánh thắng được ai?”

“… Ai nha, ba, chảo đã nóng rồi, con không nói với ba nữa, xào xong món này con còn muốn đi đón thân ái nhà con.”

Nặc Nhất Nhất làm bộ bận rộn, ba Nặc không để ý tới cô, trong lòng lại thật vui vẻ. Lâu ngày, ông ta cũng dần tiếp nhận hiện thực con gái mình thích nữ nhân. Nguyên nhân rất lớn là Hàn Nại để lại ấn tượng phi thường tốt cho hai vị lão nhân, nhất là Nặc mụ mụ, vừa mới bắt đầu rõ ràng còn thiên hướng Lưu Bạch Ngọc, hiện tại đã hoàn toàn thăng bằng, một là con gái nuôi, một là con dâu, người nào đều thích. Bình thường lễ mừng năm mới, tuy rằng cũng là một nhà đoàn tụ, nhưng chung quy ba người có vẻ quạnh quẽ một chút, năm nay thì không phải vậy, chỉ là tiếng cười cạc cạc của Lưu Bạch Ngọc cũng đã gia tăng bầu không khí đêm giao thừa rất nhiều rồi.

Xào món ăn xong, Nặc Nhất Nhất đơn giản rửa mặt, cùng ba mẹ chào hỏi một tiếng lại hướng Lưu Bạch Ngọc thè lưỡi liền xuống tiểu khu đi đón Hàn Nại. Cách rất xa, cô đã nhìn thấy Hàn Nại cùng với Mẫn Văn không biết đang nói gì đó, biểu tình của Hàn Nại nhàn nhạt, trái lại Mẫn Văn có chút hổn hển. Nặc Nhất Nhất chậm lại bước chân, len lén trốn ở phía sau bồn hoa cách đó không xa, cong người nghe trộm hai người đối thoại.

Mẫn Văn hạ giọng căm tức nói: “Còn không thừa nhận sao? Vị kia nhà cô chính là một hồ ly tinh khoác da cừu, câu dẫn cô còn không nói, ngay cả Bạch Ngọc nhà tôi cũng thông đồng, làm phiền Hàn tổng ngài, năm nay đã bao nhiêu tuổi, một người cũng quản không được?”

Hàn Nại chỉnh lại khăn quàng cổ, nhìn cũng không thèm nhìn Mẫn Văn, nhàn nhạt nói: “Tôi chính là thích dáng vẻ hồ ly tinh của em ấy, bao nhiêu khả ái.”

…….

Nặc Nhất Nhất ở phía sau bồn hoa đã chấn kinh đến khuôn mặt đỏ bừng, thì ra không ở trước mặt cô Hàn tổng luôn là như vậy a!

Mẫn Văn hít sâu một hơi: “Hàn Nại, cô thay đổi, chẳng lẽ ở trước mặt tình yêu, tình bạn giữa chúng ta cứ như vậy không đáng giá nhắc tới sao?”

Hàn Nại rốt cuộc đồng ý xoay người, nàng liếc mắt nhìn Mẫn Văn, cong môi: “Cô cuối cùng cũng đã hiểu!”

Đã hiểu…!!!!

Mẫn Văn quả thực muốn điên rồi, nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: “Cô cứ như vậy mà dung túng em ấy, sớm muộn gì em ấy cũng cưỡi lên đầu cô! Đến lúc đó đừng trách tôi chế giễu!”

Hàn Nại nhìn Mẫn Văn, đôi mắt lưu chuyển một tia kinh ngạc: “Tôi nói cô thế nào nóng nảy như vậy, thì ra là bị Bạch Ngọc cưỡi trêи đầu cho nên mới liên lụy người vô tội?”

Vô tội…..

Mẫn Văn trực tiếp giận điên lên, Nặc cảnh quan ở sau bồn hoa cười thành một đoàn, hả giận, quá hả giận! Thì ra thân ái nhà cô còn có một chiêu như vậy!

Mắt thấy Mẫn Văn rốt cuộc câm miệng không nói, Hàn Nại đút tay vào túi áo khoác, xoay người nhìn phía sau bồn hoa: “Ra đi.”

“Cái gì?” Mẫn Văn cảnh giác nhìn Hàn Nại, chẳng lẽ còn dẫn theo trợ thủ?

Nặc cảnh quan cũng là trong nháy mắt nín thở, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, co lại thành một đoàn

Hàn Nại nhíu mày: “Tôi đã sớm ngửi được mùi trêи người em ấy, ra đi, tóc đều lộ ra rồi.”

Mẫn Văn: “….”

Nặc cảnh quan đỏ mặt không được tự nhiên từ phía sau bồn hoa đi ra, cô không quên len lén ngửi bản thân, mùi của cô? Không ngửi được a, ngược lại là ngửi được mùi hành thái vừa rồi lúc xào món ăn. Mẫn Văn nuốt một ngụm nước bọt, có chút xấu hổ. Dù sao cũng là lễ mừng năm mới nhà người ta, kết quả nói xấu người ta còn bị Nặc cảnh quan nghe thấy. Khó được một ngày tất niên, Nặc cảnh quan tâm tình tốt không chấp nhặt với nàng, kỳ thực nguyên nhân chủ yếu vẫn là Mẫn Văn người ta nói là lời thật, cô cũng không có gì để phản bác.

Mẫn Văn nhìn Nặc Nhất Nhất, mím môi, muốn nói cái gì lại không nói ra. Xoay người nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất cười vỗ vai Mẫn Văn: “Được rồi, chị không cần nói, em đều hiểu, tìm một người vợ như vậy, vất vả cho chị.”

……

Mẫn Văn sắp chảy nước mắt, nàng nhìn Hàn Nại, suy nghĩ lại một chút đến đại gia Lưu Bạch Ngọc đang vui vẻ ở trêи lầu, nhớ đến có một câu nói là “Vợ của người khác….”

Nặc cảnh quan cười híp mắt kéo cánh tay Hàn Nại, nũng nịu nói: “Em làm rất nhiều món ăn a. Lấy món ngọt chị thích làm chính, đi thôi, đến nhà là có thể ăn, buổi tối mẹ nói mấy người chúng ta cùng nhau làm sủi cảo.”

“Được, ngoan.” Hàn Nại xoa đầu cô, xung quanh thỉnh thoảng truyền tới tiếng pháo trúc, Nặc cảnh quan dắt cánh tay Hàn Nại, vừa đi vừa nhảy rất hưng phấn: “Đây là tất niên đầu tiên chúng ta cùng nhau trải qua, thật tốt.”

“Sau này còn có rất nhiều lần.” Có lẽ là bị bầu không khí của lễ mừng năm mới ảnh hưởng, trêи mặt Hàn Nại cũng có tiếu ý. Trước đây lễ mừng năm mới đối với cô mà nói cũng không có gì bất đồng. ba cô bởi vì bận rộn rất ít có thể đoàn tụ cùng nàng, không giống với gia đình người khác rất vui mừng, đoàn tụ cùng nhau, cơm tất niên đối với nàng mà nói là một mình tịch liêu. Mà bây giờ bất đồng, Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất vui vẻ tươi cười, nhìn dáng vẻ trẻ con hưng phấn nhảy nhót của cô, trong lòng ấm áp. Mẫn Văn hừ một tiếng, đi theo phía sau hai người, đây là đãi ngộ gì a? Cô nương nhà nàng thế nào cũng không biết ra đi ra nghênh tiếp một chút?

Cũng may, không tính là quá không nể mặt Mẫn Văn, cửa mới vừa mở, hai bàn tay liền đưa ra ngoài, đem Mẫn Văn kéo vào nhà, Lưu Bạch Ngọc ôm cổ Mẫn Văn cười hì hì nói với Nặc mụ mụ: “Mẹ nuôi, đây chính là thân ái nhà con, lớn lên xinh đẹp đi.”

Mẫn Văn nhất phó chấn kinh, Nặc mụ mụ nhìn chằm chằm Mẫn Văn nửa ngày, nhìn nàng da thịt trắng noãn, dung mạo xuất chúng, làm như cảm khái cười lắc đầu: “Rối loạn, đều rối loạn, tất cả đều là mỹ nhân a.”

Lời nói của của Nặc mụ mụ chọc cười mọi người, Nặc Nhất Nhất giúp Hàn Nại đem áo khoác cỡi ra treo lên, đường nhìn của Nặc mụ mụ rơi vào trêи người Hàn Nại, trong mắt léo ra kinh diễm. Hàn Nại mặc một chiếc áo lông màu nhạt, tay áo hơn vén lên, nàng vốn dĩ dáng người cao gầy, da trắng nõn, dưới màu trắng phụ trợ, gương mặt hiện lên sáng bóng, hơn nữa có loại khí chất trời sinh, tại chỗ nháy mắt giết chết mọi người.

Nặc Nhất Nhất toét miệng, đi đến trước mặt Nặc mụ mụ, ở trước mắt nàng phất phất tay, Nặc mụ mụ lấy lại tinh thần, mặt có chút đỏ chụp tay Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại nhìn thấy, mím môi cúi đầu cười khẽ.

Lúc mang thức ăn lên, mọi người ngồi cùng một bàn, mấy tiểu bối muốn hỗ trợ tất cả đều bị Nặc mụ mụ đè xuống, nói cái gì lần đầu tiên tới tuyệt đối không thể khách khí. Nặc Nhất Nhất thừa dịp bưng thức ăn ở phía sau lôi kéo ba Nặc, nhỏ giọng hỏi: “Ba, mẹ con lúc còn trẻ có bạn thân sao?”

Ba Nặc xoa xoa chóp mũi rỉ ra giọt mồ hôi: “Nói nhảm cái gì, tính tình của mẹ con chính con không biết, bạn bè trước đây của bà ấy đến khiến ba đau đầu, lúc tụ hội một bàn đều đếm không hết.”

“Nhiều như vậy sao?” Nặc cảnh quan vừa suy nghĩ vừa hỏi, ba Nặc nhíu mày nhìn về phía cô: “Con lại nghĩ lung tung cái gì?”

“Ai nha, ba, dáng vẻ thế nào a?”

“Đương nhiên rất tốt, mỗi một người đều là mỹ nhân bại hoại, ánh mắt của mẹ con rất độc, nếu không sao có thể để một tiểu sinh anh tuấn như ba mê đảo?” Ba Nặc tự hào nói, Nặc Nhất Nhất khinh bỉ nhìn ông ta một cái: “Đừng nói như vậy, nhìn vẻ mặt vợ của ba lúc nhìn ba chằm chằm con đâu cùng Bạch Ngọc đi, con luôn cảm thấy sở thích này của ba là do mẹ di truyền.”

“Di truyền?” Ba Nặc biến sắc: “Làm sao có thể? Con cũng lớn như vậy rồi!”

“Lý luận chứng minh, bảy mươi phần trăm nữ nhân đều là song tính luyến ái, nhất là loại có thể phát hiện sự tốt đẹp của đồng tính, đồng thời không bài xích người đồng tính. “Hơn nữa, ba, con không cảm thấy ba có chút yểu điệu sao?”

Ba Nặc đang đeo tạp đề chuẩn bị món ăn sau cùng trong nháy mắt phẫn nộ rồi, tôn nghiêm nam nhân bị nói xấu là ai đều không thể nhịn được: “Con tự mình đi hỏi mẹ con, ba rốt cuộc có bao nhiêu nam tính!”

Nặc Nhất Nhất ba cô thẹn quá thành giận, vội vã trấn an: “Nga nga nga, đã biết, ba con dã man nhất!”

Ba Nặc giận không tiêu, hung hăng trợn mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Đi nhanh lên đi, đừng rề rà nữa, mọi người còn đang chờ chúng ta.”

Nặc Nhất Nhất cũng không dám nhiều lời, chạy theo sau lưng ba Nặc, trêи bàn cơm, Nặc mụ mụ đã bị Lưu Bạch Ngọc lừa dối tìm không ra phương hướng, rượu trắng từng ly uống cạn, khuôn mặt già nua bị ngọn đèn hoảng đến đỏ bừng.

Ba Nặc vốn là bị con gái nói có chút nháo tâm, hiện tại vừa nhìn Nặc mụ mụ cười thành một đóa hoa, nghi ngờ dấu tâm sự ngồi xuống.

“Ba cô, nhìn các con gái của chúng ta, có phải mỗi một người đều như hoa như ngọc hay không, thực sự là thực sự là càng xem càng thích a! các cô đã đến rồi, cùng ta uống một ly, sau đó bắt đầu ăn cơm đi.”

Ba Nặc có chút miễn cưỡng mỉm cười, giơ ly lên, người một nhà nâng chén chúc mừng ngày lễ, Hàn Nại lưu ý đến sắc mặt của ba Nặc, len lén hỏi Nặc Nhất Nhất: “Em lại làm chuyện xấu gì?”

Nặc Nhất Nhất trừng mắt nhìn: “Không a.”

“Thật không có?” Môi của Hàn Nại cơ hồ là dán lỗ tai Nặc Nhất Nhất, hương thơm ấm áp đập vào mặt kéo tới, mang theo một trận tê dại lan khắp toàn thân, Nặc cảnh quan run một cái, đỏ mặt.

“Ngay mặt ân ái, đủ rồi a.”

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt, Nặc mụ mụ nhìn nàng mang theo một tia thương hại mỉm cười, ai, chung quy vẫn không buông ra a, xem ra vẫn còn lưu luyến Nhất Nhất.

Trái lại là Mẫn Văn, đã hoàn toàn bỏ qua không vui trước đó, vùi đầu trong chén hầu như không ngẩng nổi đầu, ăn đến chảy một đầu mồ hôi. Trong những người này, chỉ có nàng chưa thử qua tay nghề của Nặc Nhất Nhất, nàng chưa từng nghĩ tới Nặc cảnh quan cư nhiên có thể
làm ra mỹ vị như vậy.

Người một nhà vui cười ăn cơm tất niên, Lưu Bạch Ngọc là tiếu ngữ như hoa, đem Nặc mụ mụ lừa đến cười tìm không ra mắt, mà Hàn Nại không cần nói, ngồi bên cạnh cũng đã khiến người ta thư sướиɠ trong lòng.

Mẫn Văn toàn bộ quá trình đều phụ trách ăn, Nặc Nhất Nhất đau lòng nữ nhân nhà mình phải bồi hai người kia nói đùa, cô hiểu rõ tính tình thích thanh tĩnh của Hàn Nại, sợ nàng ủy khuất, thỉnh thoảng cúi đầu lựa xương cá, bóc vỏ tôm cho nàng, Nặc mụ mụ đem đây hết thảy thu vào đáy mắt, đáy lòng âm thầm thở dài, cứ như vậy đi, con gái hạnh phúc là tốt rồi.

Mười giờ rưỡi, trong nhà bắt đầu làm sủi cảo, Nặc mụ mụ đã chuẩn bị tốt nhân bánh, liền lôi kéo ba Nặc ở một bên trông coi, nhìn mấy thanh niên làm sủi cảo.

Trong bốn người, chỉ mình Nặc Nhất Nhất làm vỏ sủi cảo, cô đem bột đã chuẩn bị xong lấy ra, cắt khối, kéo sợi, cắt ra từng đoạn.

Lưu Bạch Ngọc rửa tay xong, bắt đầu vén tay áo: “Nữ đầu bếp muốn tự mình ra tay.”

Mẫn Văn nhìn nàng một cái, không nói chuyện, Nặc Nhất Nhất khinh bỉ nhìn nàng: “Chị biết làm sủi cảo sao?”

Lưu Bạch Ngọc mắt trợn trắng: “Có cái gì mà không biết, tôi xem trêи ti vi, giản đơn muốn chết.”

“Sách, cho tôi một miếng da, tôi gói một cái thử xem.”

Nặc Nhất Nhất cầm da bánh ném tới, Lưu Bạch Ngọc tràn đầy tự tin cầm lên, miệng nàng mặc dù nói giản đơn, nhưng khi da bánh mềm mại đặt trong tay, cả người cũng không tốt rồi.

Một cái sủi cảo vặn vẹo méo mó làm xong, Nặc Nhất Nhất cười đến răng hàm đều lộ ra rồi: “Chị như vậy cũng gọi là sủi cảo, người không biết còn tưởng là bánh bao.”

Lưu Bạch Ngọc phẫn nộ rồi: “Tôi là một người làm sự nghiệp, nào giống em a, trời sinh số làm cơm.”

Mẫn Văn giúp đỡ vợ mình khi dễ người khác: “Đúng vậy, trời sinh xuống bếp.”

“Em cam tâm tình nguyện!”

Nặc Nhất Nhất kiêu ngạo cầm lấy một miếng da bánh, nhìn Hàn Nại: “Thân ái, nếu chị mệt thì nghỉ một lát, để em gói.”

Lưu Bạch Ngọc giả vờ nôn mửa: “Buồn nôn chết tôi, năm đó Quỳnh Dao a di thế nào lại không xem trọng em a, cho em đi viết kịch bản nhất định rất nổi.”

Nói xong, nàng cầm một miếng da bánh xoay người tình ý nồng nặc nhìn Mẫn Văn: “A, thân ái, da bánh này giống như tình cảm của tôi đối với cô, tôi muốn vĩnh viễn vây lấy cô, vĩnh viễn không buông ra!”

Mẫn Văn lập tức tiến nhập trạng thái, phối hợp với Lưu Bạch Ngọc: “Nga, thân ái, tôi cảm nhận được cánh tay hữu lực của cô, vì sao cô lại cố sức như vậy!”

Lưu Bạch Ngọc thâm tình nhìn nàng: “Tôi đương nhiên dùng sức, cô không biết sao? Mẹ nói, chỉ có dốc sức, mới có thể ăn được món canh mỹ vị!”

Mẫn Văn: “…..”

Nặc Nhất Nhất cười nghiêng ngã, hai lão nhân bên cạnh cũng bị chọc cười. Lại náo loạn một hồi, Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại: “Biết sao?” Hàn Nại không nói chuyện, mà chỉ chuyên chú nhìn da bánh chẻo trong tay cô, Nặc Nhất Nhất mỉm cười, cầm lấy đôi đũa nghiêm túc gói một cái sủi cảo.

Hàn Nại vén tay áo lên, học theo dáng vẻ của Nặc Nhất Nhất, chuyên chú nghiêm túc gói sủi cảo.

Bộ dáng nghiêm túc mím môi, nhìn thấy không chỉ tâm của Nặc Nhất Nhất sắp nhũn, mà Nặc mụ mụ cũng mê say.

Cái sủi cảo đầu tiên trong đời Hàn tổng được đặt trong khay, Lưu Bạch Ngọc kinh ngạc nhìn cái sủi cảo, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Không hổ là học phách a, cái gì cũng đều giỏi như vậy.”

“Nga? Tiểu Nại từ nhỏ đã học rất giỏi sao?” Ba Nặc hứng thú, dù sao lão nhân đều đối với hài tử giỏi nhiều mặt rất có hảo cảm.

Hàn Nại còn chưa lên tiếng, Lưu Bạch Ngọc đã gật đầu cười nói: “Đúng vậy, từ nhỏ chính là học phách khiến người ta oán hận.”

Vài người cùng nhau nhìn về phía Hàn Nại, Hàn Nại nhẹ nhàng cười: “Cũng khá, chỉ là lúc nhỏ tương đối nhàm chán, cho nên lúc không có chuyện gì làm liền đem sách giáo khoa ra xem một lần.”

……..

Đây gọi là gì?

Cái này gọi là ngã bài!

Bởi vì buồn chán mà học tập, lý do này quả thực….

Trong tiếng cười vui vẻ, nhiều loại sủi cảo được cho vào nồi, Nặc mụ mụ còn cố ý nhét bốn đồng tiền vào: “Mọi người cố gắng ăn, xem ai ăn trúng, sang năm nhất định được vận may.”

Vừa nghe lời này Lưu Bạch Ngọc đơn giản là liều mạng, nàng một mình bưng chậu mà ăn, nàng đã tính toán xong, với tỉ lệ này trong một chậu của nàng thế nào cũng phải có một đồng tiền chứ?

Nặc Nhất Nhất khinh bỉ nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Có chút tiền đồ được không? Thô lỗ, quả thực quá thô lỗ.”

Lưu Bạch Ngọc liếc mắt: “Tôi cam tâm tình nguyện, ở nhà tôi ,tôi muốn làm gì thì làm cái đó, cô quản được sao?”

Nặc mụ mụ bị câu này của Lưu Bạch Ngọc khiến cả người thoải mái, đang nói, Hàn Nại nhíu mày, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất, từ trong miệng nhổ ra một đồng tiền.

“Nha, tôi đã biết mà, vẫn là thân ái nhà tôi giỏi nhất.”

Lưu Bạch Ngọc ghen tỵ, con mắt đăm đăm, Hàn Nại nhìn nàng mỉm cười: “Thật bất đắc dĩ, muốn nhường cho cô, không ngờ lại không được rồi!”

…..!!!

Lưu Bạch Ngọc cảm nhận được địch ý trắng trợn, càng thêm mở rộng bao tử mà ăn, đồng tiền thứ hai, thứ ba lần lượt để ba Nặc, Nặc mụ mụ tìm được. Vì “đồng tiền” may mắn sau cùng, Lưu Bạch Ngọc mặt đều tái rồi, đến cuối cùng, cả chậu sủi cảo của nàng trêи căn bản là bị nàng nuốt xuống, nàng thề một năm này nàng cũng không muốn ăn sủi cảo nữa.

“Kỳ quái, thế nào lại thiếu một đồng?”

Nặc mụ mụ buồn bực đếm đồng tiền, mọi người gương mắt nhìn nhau, một lát sau, ánh mắt mọi người đều dừng trêи người của Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc khẩn trương nhìn các nàng: “Làm sao vậy?”

Mẫn Văn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đăm đăm nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Cô sẽ không…. Cô sẽ không đem đồng tiền nuốt vào trong bụng đi?”

“Có lẽ, tôi nhớ kỹ lúc đó tôi có nhìn bá mẫu đặt đồng tiền, tựa hồ là ở trong chậu của Bạch Ngọc.”

Hàn Nại nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc nói, vừa nghe học phách lên tiếng, mọi người càng tin tưởng không nghi ngờ.

Nặc Nhất Nhất mặt cũng đổi sắc: “Có cần gọi xe cứu thương không?”

Ba Nặc, Nặc mụ mụ gương mặt khẩn trương, Hàn Nại trái lại trấn định: “Không có việc gì, tôi có bạn làm bác sĩ, cô ấy nói nếu như lầm nuốt thứ gì đó, uống nhiều nước một chút là được.”

“A? Nhanh đi uống nước!”

Trong tiếng kinh hô của Mẫn Văn, Lưu Bạch Ngọc trong nháy mắt liền uống một chậu nước, Nặc mụ mụ không yên lòng nhìn nàng: “Uống thêm chút nữa đi.” Lưu Bạch Ngọc thống khổ ôm bụng, no sắp vỡ bụng, Mẫn Văn vỗ lưng của nàng, oán giận: “Cô làm gì mà ăn như gặp nạn đói vậy?”

Lưu Bạch Ngọc thẳng phất tay: “Ai nha, không được, no đến tôi sắp không thở nổi.”

Nặc Nhất Nhất ở bên cạnh nhìn sốt ruột, cô vừa định đứng dậy đi xem Lưu Bạch Ngọc, bỗng dưng trêи tay mát lạnh, cô quay đầu kinh ngạc nhìn Hàn Nại, Hàn Nại hướng cô nhẹ nhàng lắc đầu, ho khan một tiếng, lập tức vén tay áo. Nặc Nhất Nhất trong nháy mắt mở to hai mắt. Cô nhìn thấy gì? Cô cư nhiên ở dưới ống tay áo của thân ái nhà mình thấy được đồng tiền mất tích kia!

“Làm cái gì vậy nha?” Nặc Nhất Nhất nhỏ giọng nói thầm bên tai Hàn Nại, Hàn Nại biểu tình thay đổi, như trước lo lắng nhìn Lưu Bạch Ngọc, cơ hồ là dùng khẩu hình nói: “Ai bảo cô ấy khi dễ em?”

“Khi dễ em?” Nặc cảnh quan bị khi dễ thành thói quen đã hoàn toàn không cảm giác được, cô nhìn Lưu Bạch Ngọc cách đó không xa liều mạng uống nước, đột nhiên có chút đồng tình nàng và Mẫn Văn, có phải từ nhỏ hai người đã bị Hàn Nại “khi dễ” đến lớn hay không?

Sắc mặt của Hàn Nại như trước bất biến, môi khẽ động, mang theo một tia yếu ớt: “Không cho phép cô ấy khi dễ em.”

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại diễn dịch bằng môi, lại nhìn dáng vẻ lo lắng cùng với tiếu ý cố nén sâu trong đôi mắt, Nặc Nhất Nhất bị dáng vẻ ngay ngô đáng yêu của nàng làm trong lòng ngứa ngáy, cô nỗ lực khắc chế, dùng tay nhéo đùi mình, thân thể cũng không chịu thua kém, vẫn có một cổ nước ấm từ bụng lan khắp toàn thân. Hàn Nại tự nhiên là cảm giác được biến hóa của Nặc Nhất Nhất, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc cùng xấu hổ quẫn bách mà nhìn cô. Thân thể Nặc Nhất Nhất bao gồm tất cả bộ vị nàng là hiểu rõ nhất, liếc mắt liền nhìn ra cô đang suy nghĩ gì. Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất nghẹn đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm Hàn Nại, cô cư nhiên ở trước mặt mọi người động tình rồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện