"Nhiêu Thanh Án, em muốn làm anh đau lòng đến chết có phải không?"
- ------------------------
"Mẹ anh đã nói với em những gì?"
Phù Kiêu nhìn cô, nghĩ tới khả năng cô gặp được mẹ của mình nên hỏi.
"Bác hỏi hai chúng ta có quan hệ gì." Cô vừa trả lời vừa lấy đồ từ trong vali ra.
Anh làm bộ không thèm để ý, hỏi: "Vậy em trả lời thế nào?"
"Thì em trả lời là quan hệ cấp trên cấp dưới với lại người yêu cũ." Cô nói.
"Như vậy sao?" Anh có chút thất vọng nói.
Cô dừng lại động tác đang lấy đồ ra, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ em lại nói thẳng với bác chúng ta là cái loại quan hệ đó sao?"
"...Tùy em vậy."
"Anh mất hứng à?" Cô đi tới hỏi.
"Có gì đâu mà mất hứng." Anh bày ra bộ dạng uể oải nói.
"Vậy anh muốn em nói như thế nào?" Cô đứng ở trước giường hỏi anh.
"Em muốn nói thế nào thì cứ nói như thế đi."
Cô trầm mặc một lúc, nói: "Phù Kiêu, anh đúng là một người kỳ cục." Nói xong, cô lại tiếp tục trở về sắp xếp đồ đạc.
Anh thấy cô đem đồ ra còn có cả đồ của cô, "Sao em mang cả đồ của em đến đây vậy?"
"Em ở lại đây chăm sóc anh."
"Không cần đâu."
"Ơn cứu mạng cần phải báo đáp chứ."
"Em lại muốn ngủ cùng với anh sao?" Phù kiêu nhíu mày nói: "Anh không thích ngủ trên một chiếc giường chật hẹp đâu."
"Ai muốn ngủ cùng với anh!" Cô thẹn quá hóa giận nói.
Phù Kiêu nở nụ cười, "Em nghe lời anh, trở về đi."
"Em không về."
"Để cho mẹ anh nhìn thấy thì bà sẽ nghĩ thế nào đây? Em không phải là bạn gái của anh cũng không phải là vợ của anh, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới và là người yêu cũ của nhau thôi, nào có thân thiết đến mức em phải ở lại chiếu cố bạn trai cũ?" Phù kiêu nói.
Cô chép chép miệng, phản bác nói: "Bởi vì em là người tốt."
Anh không khuyên được cô, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn cô sắp xếp đồ đạc, "Anh chỉ ở mấy ngày là có thể xuất viện rồi."
"Ừm."
"Nhiêu Thanh Án, em muốn làm anh đau lòng đến chết có phải không?" Anh hỏi.
Cô thở dài một hơi, ngồi ở trên ghế sô pha nhìn anh.
"Phù Kiêu.
Em không phải là một người không có lương tâm."
"Hử? Vậy thì tại sao em lại không thích anh?"
"Đó là cảm động, không phải thích." Cô rũ mắt, dùng ngón tay chọc chọc ghế sô pha.
Sau đó cô hỏi anh: "Anh vì muốn làm em thích anh mà hy sinh nhiều như vậy, có đáng không?"
Phù Kiêu bật cười: "Em cho rằng anh muốn như vậy sao? Lúc ấy em khóc lóc kêu tên của anh, là một người đàn ông đều sẽ không bỏ mặc trong hoàn cảnh ấy.
Đổi lại là người khác thì họ cũng sẽ làm như vậy thôi."
Nghe anh nói như vậy, trong lòng cô không biết có cảm giác gì.
Có lẽ là có chút mất mát, chẳng lẽ anh chỉ là vì ý thức trách nhiệm thôi sao? Chỉ là bởi vì tính cách hành hiệp, trượng nghĩa thôi sao?
"Lại đây."
Buổi tối, Nhiêu Thanh Án tự kê cho mình một chiếc sô pha, đang chuẩn bị nằm trên đó thì nghe thấy anh gọi cô.
"Không phải anh nói không thích ngủ ở trên giường quá chật hẹp sao?"
"Em quản anh à."
Cô bĩu môi, cởi giày chui vào trong chăn, ôm lấy anh.
"Sao em lại bướng bỉnh như vậy chứ? Bây giờ cả người anh đều là mùi thuốc, em vừa lòng chưa?" Anh vuốt tóc cô hỏi.
"Thúi quá đi ~" Cô nhăn nhăn cái mũi, cố ý nói.
"Thối cũng phải nhịn." Phù Kiêu dữ dằn nói.
Cô cười ra tiếng.
Kỳ thật cũng không hôi, chỉ là mùi thuốc hơi nồng một chút thôi.
"Qua hai ba ngày nữa, chúng ta sẽ trở về."
"Anh còn muốn ở lại chương trình nữa không?" Cô ngẩng đầu hỏi.
"Dù sao cũng phải làm đến nơi đến chốn.
Cũng không còn bao lâu nữa là xong rồi mà." Phù Kiêu nói.
Kỳ thật nếu không phải cô còn ở chỗ đấy thì anh đã đi từ lâu rồi.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ cơn ác mộng Lam Ôn Mậu bắt cóc Nhiêu Thanh Án đi đây.
Buổi sáng hôm sau, cô dậy từ rất sớm rời giường rửa mặt.
Sau đó giúp anh làm vệ sinh cá nhân.
"Tiểu nha hoàn, trẫm muốn đi nhà vệ sinh." Anh không có ý tốt cười nói.
"Vậy anh đi đi." Cô nói.
"Em không hầu hạ anh sao?" Anh hỏi.
"Chân anh bị gãy à?"
"Tay của anh bị thương rồi, ai giúp anh cởi quần đây?" Phù Kiêu giả vờ khổ sở nói.
"Anh! Đồ lưu manh!" Mặt cô đỏ lên, mắng.
Anh trêu đùa con thỏ nhỏ cảm thấy đủ rồi mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Ai biết anh vừa đi đến cửa phòng vệ sinh thì thấy cô thật sự theo lại đây.
Phù Kiêu kinh ngạc nói: "Em không phải là muốn cởi quần giúp anh thật đấy chứ?"
"Lại, lại không phải...Chưa nhìn thấy qua." Cô xấu hổ đến mức, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Anh cười mà nhìn chằm chằm người nào đó mặt như hoa đào một lúc, nói: "Được, vậy em vào đi."
Anh kéo cô vào phòng vệ sinh chật hẹp, nói: "Em cởi đi."
Cô nhắm mắt lại, tay sờ soạng muốn tìm đúng chỗ.
Thật vất vả mới sờ đến lớp vải thì nghe thấy giọng anh nín cười nói: "Em sờ đi đâu vậy, tiểu sắc nữ."
Cô xấu hổ sờ soạng vải vóc trước bụng anh, sau đó tay cô hơi đi xuống, "...!Anh im miệng đi."
"Em nhắm mắt làm gì, đâu phải em chưa từng nhìn thấy qua?" Anh cười đến mi mắt cong cong, ý cười sâu xa: "Em mở mắt ra đi."
"Anh cười cái gì mà cười!" Cô thẹn quá hóa giận muốn đánh anh nhưng đã bị anh bắt được.
Ngay sau đó trên môi cô được phủ lên xúc cảm ấm áp.
"Ưm..."
Anh áp cô lên cánh cửa hôn một hồi lâu.
Cô mở đôi mắt ướt át, thở hỗn hển nhìn anh.
"Đùa em chút thôi.
Em ra ngoài đi." Anh cong cong khoé mắt nói: "Anh cũng biết xấu hổ đấy."
"Em không thấy anh có chút nào gọi là xấu hổ cả..." Cô lẩm bẩm nói.
Nhiêu Thanh Án vẫn đi ra ngoài.
Nếu không cứ ở bên trong, cô không biết anh còn làm ra hành động lang sói nào nữa.
Buổi chiều, Tô Tầm Khải cùng Tô Nghiêu đến.
Phù Kiêu bảo cô đi mua giúp anh ít đồ, nhưng thật ra là muốn cô rời đi một lúc.
"Cậu muốn kịch bản phim 《Cây Dương Mai》?" Tô Tầm Khải ngạc nhiên nói.
"Đúng vậy.
Còn có Chu Trọng nữa.
Tôi hy vọng anh ta tới diễn vai nam chính." Tuy rằng lúc này anh đang ngồi trên giường bệnh nhưng khí thế xung quang anh cũng không kém hơn so với hai người đang ngồi trên sô pha.
"Cậu muốn kịch bản kia để làm gì? Cho Nhiêu Thanh Án?" Tô Nghiêu híp mắt lại, cười lạnh nói: "Chu Trọng là át chủ bài ảnh đế của công ty chúng tôi, cậu muốn Chu Trọng làm bàn đạp chân cho Nhiêu Thanh Án, cậu cảm thấy như vậy hợp lí sao?"
《Cây Dương Mai》 là kịch bản do Giang Tiện - biên kịch có tiếng trong ngành viết, chất lượng cực tốt, rất được khán giả chờ mong.
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của anh ta với gu thẩm mĩ của giới nghệ thuật thì bộ phim này nếu diễn tốt sẽ có khả năng đoạt giải.
Coi như với chút diễn xuất của Tô Toàn, cộng thêm thủy quân xào một chút, danh tiếng cũng sẽ tăng lên không ít.
Cho nên 《Cây Dương Mai》là kịch bản mà Tô Tầm Khải mua về để kiếm thêm danh tiếng cho Tô Toàn.
Nhưng không ngờ sau khi Tô Toàn xem xong kịch bản lại nói bộ phim này sẽ hủy hoại hình tượng của cô ta nên kiên quyết không diễn.
Hiện tại Phù Kiêu vừa mở miệng là muốn cái kịch bản này, còn có Chu Trọng nữa.
Hiển nhiên anh và Tô Tầm Khải đều có mục đích giống nhau, đó là muốn nâng người lên.
"Tôi muốn kịch bản kia làm gì còn cần phải nói cho người khác biết sao?" Phù Kiêu mặt mày lãnh đạm, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Tô Nghiêu, "Tô Nghiêu, anh không cần khoa tay múa chân trước mặt tôi.
Tôi tôn trọng Tô gia các người, không đại biểu là tôi muốn nhẫn nhịn các người đâu."
Tô Nghiêu thật sự căm ghét bộ dạng cao cao tại thượng, thích răn dạy người khác này của Phù Kiêu.
Bởi vì bọn họ xấp xỉ tuổi nhau nên từ nhỏ anh ta đã bị trưởng bối so sánh với Phù Kiêu mà lớn lên.
Sau này lại vì Phù Kiêu tiếp quản Phù gia, đối lập giữa bọn họ càng ngày càng nhiều, mà anh ta trước sau vẫn luôn là cái bóng của Phù Kiêu, mãi không ngóc đầu lên được.
Tô Tầm Khải nhàn nhạt liếc Tô Nghiêu một cái.
Tô Nghiêu đang định mở miệng nói lời thô lỗ tức khắc bị cảnh cáo, không cam lòng mà ngậm miệng lại.
Phù Kiêu một bên cầm di động cúi đầu nhắn Nhiêu Thanh Án trở về, một bên chờ Tô Tầm Khải trả lời.
Tô Tầm Khải suy nghĩ một lát, thở dài nói: "Kịch bản có thể cho --"
"Anh! Không phải anh nói kịch bản đó là để cho Toàn Toàn sao?"
Tô Tầm Khải giơ tay ra hiệu cho Tô Nghiêu ngừng nói chuyện.
Anh ta nhìn Phù Kiêu nói: "Nhưng mà Chu Trọng có nhận kịch bản này hay không, còn phải xem ý của cậu ta nữa.
《Cây Dương Mai》vốn dĩ lấy nữ chính làm chủ, cậu ta chưa chắc đã đồng ý làm đá kê chân cho một diễn viên không có tên tuổi gì."
"Chính là không bao giờ có khả năng đồng ý đi." Tô Nghiêu khinh thường nói: "Nhiêu Thanh Án là cái thá gì chứ, cũng xứng để Chu Trọng làm đá kê chân?"
"Khoảng một tuần trước, Tô Nghiêu cùng Tô Toàn gọi Nhiêu Thanh Án đi ra ngoài, không