Edit: Lyn
"Án Án, lại đây."
- -------------------------
Tổ chương trình thay đổi địa điểm quay mới, cũng không xa lắm, ở ngay bên cạnh thành phố đã quay lần thứ tư.
Đó là một nơi bốn mùa như xuân, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Triệu Khê Ngọc không khuyên nổi Phù Kiêu rời khỏi tổ chương trình.
Không thể làm gì khác hơn, bà đành thuê cho anh một đội ngũ điều dưỡng với bác sĩ tư nhân đi theo con trai mình.
Phù Kiêu phản đối không có hiệu lực nên khi anh trở lại tổ chương trình thì theo sau anh là mấy cái đuôi nhỏ.
Bởi yêu cầu của tổ chương trình, Tống Á Tư và Mạnh Tử Châu bắt đầu livestream.
Hai người mang theo khán giả trong phòng livestream đi tham quan một vòng biệt thự.
Bỗng nhiên một trận tiếng xe thể thao truyền đến, Mạnh Tử châu đột nhiên dừng nói chuyện, không một tiếng động "??? "
【 Mạnh Tử Châu làm sao vậy? 】
【 Hình như nghe thấy tiếng gì đó 】
【 Bị văng ra à? 】
"Tử Châu, anh bị làm sao vậy?"
"Á Tư, cô có nghe thấy không, đó là tiếng xe Bugatti Veyron đó!" Mạnh Tử Châu kích động nói.
"Cái gì?" Tống Á Tư không hiểu ra sao.
Lúc này bọn họ cũng đang chuẩn bị mang đám dân mạng đi ra ngoài xem phong cảnh xung quanh.
Mạnh Tử Châu ba bước thành hai bước lao nhanh ra ngoài cửa lớn, anh ta nhìn thấy bên kia đường có đến năm chiếc xe đang đi tới thì cả người đều choáng váng.
"Một chiếc Bugatti Veyron cùng bốn chiếc BMW đang hướng về phía chúng ta..."
【!!! Có để chúng ta sống nữa không vậy trời! 】
【 Mẹ kiếp! Một đoàn xe sang trọng như vậy là để đi đón dâu à?! 】
【 A a a a a a ~ Mau để tôi được trải sự đời chút đi! 】
【 Á Tư tỷ tỷ, làm ơn cầm máy quay đi dạo đi mà.
Hic hic hic em cũng muốn nhìn đoàn siêu xe ~】
Tống Á Tư nhìn thấy yêu cầu của dân mạng thì đương nhiên là đáp ứng.
Sau đó, cô ta chuyển hướng máy quay ra phía bên ngoài.
Đạo diễn vừa nhận được điện thoại thì chạy ra ngay, vừa lướt qua người Tống Á Tư rồi vừa nói với người bên cạnh: "Là Phù tiên sinh cùng Nhiêu lão sư trở về.
Cậu mau đi gọi người duy trì tình hình giao thông, sắp xếp chỗ để xe cho hợp lí, xe về sẽ hơi nhiều."
Tống Á Tư đột nhiên trợn to mắt nhìn đoàn xe đang đi đến trước mặt, nói không nên lời.
Mà lúc này trong phòng livestream cũng là một trận hỗn loạn, bình luận liên tục nhảy ra nhiều đến nỗi làm người ta hoa cả mắt:
【 Phù tiên sinh? Là Phù Kiêu kia sao?! 】
【 A a a a a a a tôi đã nói Phù Kiêu tuyệt đối là bá tổng rồi mà!!! 】
【 Má ơi, này là có nhiều tiền đến mức nào a! 】
【 Mấu chốt là đây không phải thành phố A, anh ta lấy đâu ra nhiều siêu xe như vậy? Không phải là mua một đội ở thành phố khác đấy chứ? 】
【 Cười chết mất, đừng nói với tôi là mấy cái xe đó được thuê tới để làm màu nhé ~ ha ha ha ha ha ha 】
【 Có khi nào đó là xe của Nhiêu Thanh Án không? 】
【 Lầu trên đừng có nằm mơ nữa được không? Nếu mà Nhiêu Thanh Án có tiền như vậy thì tại sao đến bây giờ vẫn không nổi được?
【 Ôi đệch! Ngỗng nữ nhà tôi ôm được đùi vàng rồi sao! ( mẹ già gạt lệ) 】
【 Gia đình Phù Kiêu rốt cuộc là làm nghề gì vậy? 】
【 Có lẽ nào là...!Mọi người nghe nói qua tập đoàn Phù thị chưa? 】
【 Không thể nào! Phù Kiêu không phải là Thái Tử gia của tập đoàn Phù thị đó chứ? 】
【 Cái gì mà Thái Tử gia, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Phù thị mới có 25 tuổi...!Đệch!!! 】
Tiếp theo, trong phòng livestream chính là vô số các bình luận "Đệch!!!".
Ban đầu, Tống Á Tư nhìn thấy bình luận trong phòng livestream bắn ra liên tục thì khiếp sợ không thôi, nhưng càng về sau tâm trạng cô ta càng trầm xuống.
Chẳng trách vì sao mà anh trai vẫn luôn thúc giục cô ta đi tiếp cận Phù Kiêu.
Thì ra anh chính là người nắm quyền nhà họ Phù trong truyền thuyết mới trở về từ nước ngoài kia.
Chắc là sợ cô ta sinh ra tâm lý bài xích nên anh trai không nói ra thân phận của Phù Kiêu.
Bởi vì cô ta luôn rất ghét loại quan hệ với mục đích thương mại.
Nhưng anh trai lại không biết, kỳ thật cô ta cũng rất có cảm tình với Phù Kiêu.
Chỉ là...!Phù Kiêu thật sự quá khó tiếp cận.
Ngày thường, anh có thể sẽ bởi vì phép lịch sự mà nói chuyện với cô ta một hai câu.
Nhưng trên thực tế, tính tình của anh không nhiệt tình giống như Mạnh Tử Châu, cũng không hiền hoà ấm áp như Lam Ôn Mậu, có thể nói là có chút lãnh đạm.
Chỉ khi ở bên cạnh Nhiêu Thanh Án, anh mới có những biểu cảm khác với biểu cảm mọi ngày.
Theo như lời cư dân mạng mà nói, Phù Kiêu giống như có chứng lười xã giao —— đối với những người không quá quan trọng chỉ xã giao theo phép lịch sự, còn đối với những người quan trọng thì vô cùng nhiệt tình và ấm áp.
Tống Á Tư khẽ cắn môi, cái mục tiêu này có tính khiêu chiến quá cao, chướng ngại quá lớn khiến cô ta muốn lùi bước.
Đoàn xe dừng lại hồi lâu cũng chưa thấy người ở bên trong đi ra.
Đạo diễn đang muốn tiến lên nhìn thử thì cửa sổ xe ở ghế sau chiếc Bugatti Veyron chậm rãi mở ra.
Tiếp đó ông ta nghe thấy Phù Kiêu nhỏ giọng gọi Nhiêu Thanh Án đang dựa vào vai anh ngủ đến mơ hồ: "Án Án, tới nơi rồi, dậy thôi!."
Nhiêu Thanh Án cọ vào người anh một chút mới mở mắt ra.
Sau khi cô nhìn thấy đạo diễn bên ngoài cửa xe thì lập tức tỉnh táo lại.
Đoàn Trúc mở cửa xe, đứng một bên chờ đợi.
Phù Kiêu xuống xe trước, sau đó vươn tay hướng về phía người bên trong, cẩn thận dặn dò: "Cẩn thận, đừng để bị đụng đầu."
Lúc trước khi đổi xe, cô bị đụng đầu, anh còn cười cô nữa chứ.
Bây giờ nghe Phù Kiêu dặn dò một câu này thì có chút xấu hổ.
Cô trừng mắt nhìn anh, vỗ vào lòng bàn tay anh một cái "Bốp".
Phù Kiêu cười, thuận thế nắm chặt tay cô.
"Đạo diễn, thật ngại quá! Mẹ tôi một hai bắt tôi phải mang một đội bác sĩ tới đây." Phù Kiêu nói với đạo diễn.
Đạo diễn nào dám có ý kiến gì, vội nói: "Phù tiên sinh, là sai lầm của tổ chương trình chúng tôi mới khiến ngài bị thương, đây đều là việc nên làm."
Lúc ấy, sau khi biết Phù Kiêu bị cắn, đạo diễn bị dọa sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Thậm chí ông ta còn hoài nghi không biết chương trình này còn có thể tiếp tục được nữa hay không?
"Đạo diễn, bọn họ có chỗ ở chưa?" Nhiêu Thanh Án chỉ chỉ đội ngũ y tế đang xuống ở một chiếc xe khác.
"Đương nhiên là có rồi.
Nhiêu lão sư không cần lo lắng." Đạo diễn nói.
"Vậy thì làm phiền ông rồi."
"Không phiền, không phiền." Đạo diễn vội vã xua tay nói.
Chờ đến khi cô nhìn vào nơi ở mới, mới biết được vì sao đạo diễn nói đủ chỗ cho cả đội ngũ y tế.
Đây là một toà biệt thự kiểu trang viên, diện tích rất lớn, xa hoa tráng lệ.
Nhìn không thấy biên giới trong tầm mắt, bên trong có rất nhiều gian nhà nhỏ nên cho dù có mười đội y tế đến ở đều thừa sức.
"Thật giàu có!" Nhiêu Thanh Án hai mắt sáng ngời nhìn căn biệt thự.
Nguyện vọng cả đời của cô chính là mua được một căn biệt thự xinh đẹp như vậy.
"Thanh Án! Phù Kiêu!" Vạn Viện Viện nghe được ồn ào nên đi ra, thấy hai người bọn họ thì vui vẻ: "Phù Kiêu, anh khá hơn chút nào chưa?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi."
"Viện Viện, tổ chương trình làm sao lại đột nhiên trở nên có tiền như vậy?" Nhiêu Thanh Án lôi kéo Vạn Viện Viện hỏi.
"Không biết! Lúc mới tới đây bọn tôi cũng rất sốc." Vạn Viện Viện trả lời.
"Ngồi xe cả một đường dài đến đây có mệt không? Chúng ta vào trong trước đi."
"Anh Kiêu! Đây là xe của anh sao?" Mạnh Tử Châu đi vòng quanh chiếc Bugatti Veyron ngắm một lúc lâu, hỏi.
"...!Không phải." Xe của anh đều ở thành phố A, không thể vận chuyển đến đây được.
"À ~" Mạnh Tử Châu có chút thất vọng.
"Đây là xe thuộc công ty chi nhánh của Phù thị đúng không? Em nhớ không lầm chứ?" Nhiêu Thanh Án hỏi Phù Kiêu nhưng như xác thực.
Phù Kiêu gật đầu.
Hai mắt Mạnh Tử Châu sáng lên, mong đợi nói: "Anh Kiêu, vậy em có thể vào xem một chút không?"
"Được." Phù Kiêu hào phóng nói, "Đoàn Trúc, đưa chìa khóa xe cho cậu ấy."
Đoạn Trúc: "Vâng! Tiên sinh."
"Cảm ơn anh Kiêu!" Mạnh Tử Châu hoan hô nói.
Nhiêu Thanh Án căn bản không biết gì về xe cộ, càng không biết giá trị của chiếc xe là bao nhiêu tiền cho nên cô cũng không thể lý giải được sự cuồng nhiệt trong mắt Mạnh Tử Châu.
Cô hỏi: "Thử xe mà cũng có thể vui sướng như vậy sao?"
"Trời ạ...!Tôi mới phát hiện ra đây là loại xe gì.
Bạn trai cũ của tôi cũng có một chiếc giống như