Mộ San là quản lí của bộ phận người mẫu, quyền lực tuyệt đối, nhưng Mạnh Kha hết lần này đến lần khác không nghe theo yêu cầu của mấy người họ nên các cô nhân cơ hội này nâng Avrile lên thay thế vị trí của Mạnh Kha, không ngờ Thương Mẫn từ đầu đi ra phá hỏng kế hoạch của họ.
“Tổng giám Mạc.” Thái Lặc đang muốn giải thích thì Tần Kha lại lên tiếng trước.
“Không có việc gì.
Tổng giám Thái Lặc làm hỏng trang sức của vị này, đang đàm phán bồi thường.” Tần Kha nhìn Mâu Nghiên không chớp mắt.
Mâu Nghiên nhìn lướt qua cũng có thể thấy đôi mắt đỏ ửng của Thương Mẫn.
Cô khóc? Có người bắt nạt cô?
Ánh mắt Mâu Nghiên lập tức trở nên sắc bén.
Thái Lặc đứng một chỗ cũng cảm thấy lạnh sống lưng, địch ý của Mâu Nghiên khiến anh ta không khỏi rùng mình.
“Bồi thường bao nhiêu?” Mâu Nghiên lạnh lùng hỏi.
“600 triệu.” Thương Mẫn thút thít trả lời.
Mọi người giật mình, mặt Thái Lặc càng đỏ hơn: “Cô có thể nói lí được không hả, lại còn muốn tăng giá!”
“Ban nãy tôi nói tôi nể mặt Mạnh Kha, nhưng bây giờ tôi không muốn nữa.” Thương Mẫn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cực kì kiêu ngạo.
Mâu Nghiên nhịn không được mà ho nhẹ một tiếng.
Là anh suy nghĩ nhiều rồi, Thương Mẫn con nhóc này từ trước đến nay làm gì để ai có cơ hội bắt nạt mình chứ.
“Thứ gì trị giá 600 triệu?” Mạc Hậu cũng tức giận: “Cô coi đây là đâu hả, đây là nơi cô có thể làm càn sao?”
Lặc: “Làm hỏng đồ của người khác thì tất nhiên phải bồi thường rồi.
Tổng giám Thái Lặc, so sánh về tuổi hay chức vụ thì anh hơn cô Thương đây rất nhiều, chỉ là 600 triệu, cũng không làm khó anh chứ.”
Mâu Nghiên nghiêng đầu nhìn Mâu Khải, anh không ngờ rằng Mâu Khải lại nói giúp cho Thương Mẫn, dựa vào tính của anh thì sẽ không giúp đỡ một thực tập sinh không quen biết mới đúng.
“Tôi… Chuyện này…” Đây đúng là làm khó Thái Lặc rồi, anh ta nhìn về phía Mâu Nghiên, mong anh giúp mình: “Cậu hai, chuyện này không có đạo lí chút nào cả, anh xem…”
Mâu Nghiên nhìn Thương Mẫn, không bày tỏ thái độ: “Cậu Khải cũng lên tiếng, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải chống lại anh ấy sao?”
Một câu nói với Thái Lặc nhưng lại giống như nói cho cả Mâu Khải nghe.
Mâu Khải vẫn cười như cũ, không vì một câu nói của Mâu Nghiên mà thay đổi.
Mọi người ngạc nhiên, vốn chỉ là một chuyện