Thương Mẫn tiễn Tô Huệ Phi đi, bản thân bấm mở phần mềm gọi xe trên điện thoại, tuy nhiên, một chiếc xe Jeep đã dừng ngay trước mặt cô, Thương Mẫn nhận ra là xe của Mâu Nghiên, giật nảy mình.
Cửa sổ xe nửa hạ xuống, giọng nói lạnh lùng từ trong xe truyền ra: “Lên xe.”
Thương Mẫn nhìn trái ngó phải, còn may lúc này đã không sớm nữa, xung quanh không có mấy ai.
“Anh làm gì vậy? Đây là cửa Đạt Phan đó.” Mặc dù anh cố ý đổi sang xe không mấy phô trương, nhưng nếu bị người tinh mắt nhìn thấy, chuyện của họ sẽ không che giấu được nữa.
“Em còn sợ người khác nhìn thấy?” Cũng không biết vì nguyên nhân gì, giọng điệu Mâu Nghiên không tốt lắm: “Hôm nay em đã huy hoàng ở Đạt Phan rồi, ngay cả người của công ty khác cũng nói muốn gặp thử nhà thiết kế thần bí em đấy.”
Thương Mẫn bĩu môi, thành thực lên ghế sau, Trữ Trình quay đầu sang gật đầu với cô ý bảo xe khởi động.
“Xin lỗi mà.” Thương Mẫn lại dùng chiêu cũ, chớp mắt giả bộ đáng thương: “Em biết em sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Mâu Nghiên không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, như không nghe thấy lời của cô.
“Nhị gia.” Thương Mẫn sáp tới gần anh, thò cổ nhìn biểu cảm của anh, Mâu Nghiên vươn tay, đẩy đầu cô về chỗ cũ.
“Nhị gia tốt bụng, anh tha thứ em đi mà.” Thương Mẫn lắc tay áo anh nhõng nhẽo.
Mâu Nghiên lại kéo tay áo mình từ trong tay cô về, vẫn duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ha, lúc mắc sai thì là Nhị gia tốt bụng, lúc tức giận thì là đàn ông chó má?
Thấy Mâu Nghiên quyết tâm không để ý mình, Thương Mẫn buồn bã, dời lực chú ý lên người Trữ Trình đang lái xe ở hàng trước.
Cô nhớ tới lời Đồng Tiên nói với cô, bầu không khí lúc này ngượng ngùng như vậy, hẳn là nên nói chút lời để điều tiết một chút?
“Trữ Trình.” Hai tay Thương Mẫn đặt lên lưng ghế lái phụ, kéo gần khoảng cách với Trữ Trình.
Trữ Trình bỗng bị cô gọi tên, lịch sự cười cười với cô.
là trợ lý, lại phải làm tài xế, có lúc còn phải làm bảo mẫu, tiền lương Mâu Nghiên trả cho anh rất cao sao? Còn nữa,