Cô cố gắng lục lọi lại hồi ức vào khoảng thời gian đó trong ký ức của mình, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ ra được điều gì lạ.
Mẹ ở trước mắt cô, luôn luôn là hình tượng dịu dàng đẹp đẽ, chính là loại ngay cả nước mắt cũng không dễ gì rơi xuống, sao có thể để cho cô biết bà ấy đã từng chịu qua sự dày vò gì chứ?
Cô luôn cảm thấy mẹ đột ngột rời đi, không có chút điềm báo, đột nhiên biến mất trong cuộc sống của cô, cô tưởng là vì Thương Liên Thành phản bội, nhưng bây giờ, mới cảm thấy, có lẽ đằng sau đó, còn có một âm mưu lớn hơn.
“Đã qua mười bốn năm rồi, chuyện này, tại sao cô luôn không nói ra?” Thương Mẫn nhìn chăm chăm vào Thương Tuyết: “Nếu như lúc đó cô có nhắc đến một câu, nếu như chúng tôi phát hiện sự kỳ lạ của bà ấy thì, có lẽ, bà ấy sẽ không chết….”
Nếu như thật sự như Thương Tuyết đoán, vậy mẹ của cô lúc đó, tuyệt vọng biết bao nhiêu chứ.
Bà ấy mang theo sự tủi nhục thế nào mà rời khỏi nhân thế này, đau khổ đến thế nào mà mới khiến bà ấy từ bỏ tất cả mọi thứ trên nhân thế, ngay cả đứa con gái như cô cũng không cần nữa mà kiên quyết lao đầu vào chỗ chết chứ?
“Nếu như dì ấy không chết, thì mẹ tôi sao có thể vào nhà họ Thương chứ?” Thương Tuyết không có vòng vo.
Ánh mắt Thương Mẫn chợt nghiêm lại.
“Thương Mẫn, chị đừng trách tôi tàn nhẫn, nếu như năm đó, chúng ta đổi một lập trường, chị mới là con gái riêng của ba, chị cũng sẽ chọn như vậy thôi.” Thương Tuyết đối diện với cô.
“Dì Thanh đã nuôi tôi hai năm, không thể phủ nhận, dì ấy đối xử với tôi rất tốt, cái mà chị có, dì ấy cũng cho tôi một phần, nhưng…cũng như chị chưa bao giờ coi mẹ tôi như mẹ mình, tôi cũng chưa từng coi mẹ chị là mẹ tôi.
Bà ấy đối với tôi luôn khách sáo, như tôi là đứa bé nhà hàng xóm đến nhà chơi vậy, tôi thấy một nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, sự giáo dục mà chị nhận được tốt hơn tôi, khi các người dùng tiếng anh lưu loát để nói chuyện thì tôi ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng còn mang khẩu âm thôn quê nữa.
Còn ba, lần nào cũng đều nói với tôi, con xem, con xem chị con ưu tú đến thế nào kìa….”
“Tôi không cam tâm…Thương Mẫn, kể từ giây phút đó, tôi đã hạ quyết tâm, đời này, tôi nhất định phải vượt qua chị, bất luận là dùng cách gì, tôi nhất định phải mạnh hơn chị.
Tuổi tôi tuy nhỏ, nhưng cũng mang máng cảm nhận được, ở cái nhà này, là dì Thanh làm chủ, đừng nói ba, mà ngay cả ông bà nội cũng phải phụ thuộc vào dì ấy.
Cho nên, điều đầu tiên tôi muốn làm, chính là khiến cho dì Thanh đã đem đến cho cô tất cả phải biến mất, để mẹ tôi vào, trở thành chủ mẫu của nhà họ Thương.”
“Ha.” Thương Mẫn lắc đầu, ánh mắt chớp chớp ánh sáng lệ: “Khi cô đến nhà họ Thương mới có năm tuổi thôi, còn nhỏ như vậy, mà suy nghĩ của cô đã đáng sợ như vậy rồi sao?”
“Đó là vì kể từ khi sinh ra thì chị đã được mẹ chị nâng niu trong lòng bàn tay rồi! Là bởi vì chị đã đoạt đi gia đình và người ba mà đáng lẽ ra nên thuộc về tôi!”