Nhìn thấy biểu cảm của Trữ Trình, Đồng Tiên cũng ý thức ra mùi trong phòng đúng là có hơi nặng, lại vội vàng đi mở cửa sổ, để phòng thông gió một chút.
“Cô…” Trữ Trình do dự một hồi: “Bình thường cô đều ăn mấy thứ có mùi nặng như vậy sao?”
“Hả?” Đồng Tiên còn chưa phản ứng lại được, sau một giây sững sờ, vội vàng xua xua tay: “Không có không có, mấy cái này, là bọn họ cứ đòi đặt cho tôi, tôi nói tôi không ăn, nhưng mà cứ cảm thấy, cũng không tiện phụ lòng tốt của bọn họ…”
Thật là nói láo mà, nếu như cô không đồng ý thì ai dám đặt mấy thứ này cho cô chứ! Hơn nữa, cô rõ ràng còn ăn rất ngon lành nữa mà….
Khoé miệng Trữ Trình giựt giựt.
“Trợ lý Trữ, anh tìm tôi có việc gì sao?” Đồng Tiên cảm thấy mình thật là quá mất mặt rồi, bình thường gặp anh từ xa, đều phải giả vờ cao lãnh để duy trì hình tưởng, sợ mình mất mặt trước nam thần, mà hôm nay, hình tượng nữ thần của cô đã hoàn toàn đổ sụp rồi.
Trữ Trình đi vào, buông tay nắm cửa ra, anh quét nhìn văn phòng lộn xộn rất có tính nghệ thuật của Đồng Tiên một cái, rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu rượu vang.
Đồng Tiên trước giờ cao ngạo bá đạo lúc này như biến thành một con thỏ trắng nhỏ, cô lê lết đi tới ngồi xuống ở đối diện, đá cái thùng rác đựng đầy túi mì cay xuống giấu ở bên dưới bàn cà phê.
Trữ Trình không có nói gì, chỉ nhíu mày, như đang chuẩn bị tâm lý gì đó vậy.
Ngồi cùng với Trữ Trình ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt mà trước giờ chỉ có thể nhìn từ xa xa nay đang ở ngay trước mắt, Đồng Tiên nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt len lén từ khuôn mặt anh nhìn xuống dưới.
Nhan sắc của Trữ Trình không tệ, chỉ là bình thường đều bị Mâu Nghiên hút đi hết sự chú ý, bây giờ nhìn như vậy, anh nhìn gần trông còn tinh xảo hơn là nhìn từ xa nữa.
Không hổ danh là nam thần mà cô yêu thầm hai mươi mấy năm rồi.
Trong mắt Đồng Tiên suýt chút đã bắn ra những trái tim màu hồng, trái tim càng nhảy thình thịch cực nhanh.
Trữ Trình mở túi văn kiện ra, lấy ra sổ hộ khẩu của mình ở bên trong đó, đặt lên bàn cà phê.
“Cô chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi lĩnh giấy.”
“Được.” Đồng Tiên vẫn còn đang chìm trong nhan sắc của Trữ Trình chưa hồi thần lại được, nhưng sau khi Trữ Trình im lặng vài giây, cuối cùng cô cũng ý thức ra gì đó.
“Anh nói gì cơ?” Đồng Tiên cảm thấy có thể mình đã nghe lầm rồi: “Lĩnh giấy, giấy gì?”
Ngón tay của