“Tại sao cô lại nói mấy cái này với tôi?” Thương Mẫn khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế: “Cô nên biết, thân là một nhân vật công chúng, quá khứ của cô nên là một bí mật, tốt nhất là đừng để ai biết.”
“Bởi vì tôi biết, cái tôi muốn, cô có thể cho tôi.” Mạnh Kha cong khoé môi.
“Thương Mẫn, cô cũng có dã tâm, đúng không?”
Thương Mẫn không có hoảng loạn: “Tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Mạnh Kha nở nụ cười với hàm ý sâu xa.
“Đôi mắt cô rất sạch sẽ, giống như một đứa trẻ, rất nhiều người đều sẽ bị cô gạt, tưởng cá tính cô đơn thuần đơn giản.
Nhưng mà hai năm tôi ở chốn hoan lạc đó, đã học được bản lĩnh quan sát sắc mặt, trong lòng cô nghĩ gì, tuyệt đối không chỉ là mấy cái như bề ngoài biểu hiện ra này đâu.”
lần này là ai đang chỉnh cô không?”
“Cô đáng lẽ nên hỏi, chuyện lần này, có ai là không chỉnh tôi không.” Mạnh Kha thờ ơ mà nhìn Thương Mẫn một hồi, tướng ăn của cô rất ngon lành, khiến cô ta nhìn mà cuối cùng cũng đánh tan đi năng lực tự kiềm chế của mình.
“Chỉ có bản thân tôi, mới có thể khiến tôi từ bỏ.” Mạnh Kha không có nhìn cô, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định: “Mạc Hậu tuy là một trong ba đầu đàn lớn của Đạt Phan, nhưng chủ nhân của Đạt Phan dù gì cũng là Mâu nhị gia, tôi tin, Mâu nhị gia là một người vô cùng thị phi phân minh, chỉ cần có thể chịu đựng được thì nhất định sẽ có hy vọng.”
“Khụ khụ….” Nghe thấy cái tên của Mâu Nghiên