“Bọn họ không cho tôi đi vào, nói là phải đến thời gian đã quy định thì mới có thể thăm tù, còn muốn có quá trình gì nữa đó, nhưng mà… tôi chờ không nổi, tôi chỉ có một đứa con gái thôi, con bé chịu khổ ở trong đó, sao tôi có thể sống nổi được?”
Trong đôi mắt của Triệu Nhã Liên chứa nước mắt, nhưng lại nghiêng người qua không muốn để Thương Mẫn nhìn thấy.
Thương Mẫn quay đầu lại nhìn Mâu Nghiên, anh không có biểu cảm gì, lại lấy ví tiền của mình ra, đưa một cái thẻ ngân hàng cho Thương Mẫn.
Thương Mẫn sửng sốt, ánh mắt của Mâu Nghiên quét nhìn về phía Triệu Nhã Liên, cũng không nói lời nào.
Thương Mẫn nhận lấy cái thẻ ngân hàng của anh, không hiểu tại sao anh lại có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình.
“Trong cái thẻ này có một tỷ năm trăm triệu, không có mật mã.” Mâu Nghiên đi đến bên cạnh Thương Mẫn, giọng nói hạ xuống rất thấp: “Muốn xử lý như thế nào thì do em quyết định.”
Thương Mẫn nhìn chằm chằm vào cái thẻ ở trong tay, lại nhìn về phía Triệu Nhã Liên.
Bà ta lau nước mắt, ánh mắt sưng đỏ, trông vô cùng đáng thương.
“Thương Tuyết muốn dì rời khỏi thành phố Nam.” Thương Mẫn nói một câu.
Triệu Nhã Liên kinh ngạc.
“Cô vừa nói cái gì?” Triệu Nhã Liên nhìn cô, cảm thấy không đáng tin: “Tôi chỉ có một đứa con gái là nó, rời khỏi thành phố Nam thì tôi đi đâu đây.”
“Ha ha ha.” Triệu Nhã Liên cười, tiếng cười khàn khàn mang theo cảm giác thê lương, bà ta nhìn chằm chằm vào cái thẻ ở trong tay, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Thương Mẫn, cô thật sự biết làm người tốt đó.” Triệu Nhã Liên nhìn cô, hai mắt đục ngầu: “Lúc tôi đi khắp nơi vay tiền để có thể khơi không mối quan hệ cho Tuyết, cô lại đuổi cùng giết tận không cho chúng tôi một con đường sống, mà bây giờ tất cả đã trở thành kết cục đã định, cả đời này Tuyết đều bị giam ở bên trong, bây giờ cô thấy xấu hổ day dứt rồi hả?”
Thương Mẫn lui về phía sau một bước, Mâu Nghiên ôm cô lại, đứng bên cạnh cô, cả hai đối mặt với Triệu Nhã Liên.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Mâu Nghiên, Triệu Nhã Liên vẫn có chỗ e ngại, bước chân đang đi tới hơi dừng lại.
“Tôi sẽ không rời khỏi thành phố Nam.” Triệu Nhã Liên ném mạnh cái thẻ ngân hàng xuống dưới chân của Thương Mẫn: “Tôi biết là cô muốn tôi cầm số tiền này để trong lòng của cô cảm thấy dễ chịu