Anh nhìn chằm chằm vào tay của cô, do dự mấy giây rồi lại rút tay mình ra.
Thương Mẫn sửng sốt, cô luống cuống nhìn Mâu Nghiên thu hồi tay lại, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác mất mát.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Mâu Nghiên mở cái cặp công văn của mình ra, lấy mấy túi tài liệu thật dày từ bên trong ra rồi đặt lên trên tay của cô.
“Đây là cái gì vậy?” Thương Mẫn không hiểu.
“Là quà sinh nhật.” Mâu Nghiên cười nói: “Cũng là đáp án cho câu hỏi lúc nãy của em.”
Thương Mẫn giật mình.
“Anh… anh biết hôm nay là sinh nhật của em?” Nhưng mà sao chút biểu hiện cũng không có vậy chứ?
“Cái người cuồng thiết kế như em, cho đến bây giờ đều vắt chày ra nước, ngày hôm nay lại mời anh ăn cơm, đương nhiên là chuyện này có chỗ kỳ lạ.” Mâu Nghiên bình tĩnh nói: “Chuẩn bị đã lâu rồi, lúc đầu muốn tìm cơ hội tặng cho em, suy nghĩ hồi lâu lại cảm thấy ngày hôm nay rất phù hợp.”
Thương Mẫn ngơ ngác, cô mở túi tài liệu này ra, khi nhìn thấy nội dung ở bên trong thì giật hết cả mình.
Trên tờ giấy màu trắng, những con chữ màu đen trông vô cùng rõ ràng, rất dứt khoát, có hai chữ “di chúc”.
“Con người của anh không biết nói chuyện cho lắm, cũng không hiểu cái gì là lãng mạn mà em muốn.” Thái độ của Mâu Nghiên rất nghiêm túc: “Chuyện duy nhất mà anh có thể làm đó chính là tặng em toàn bộ những thứ mà anh có.”
“Anh không biết em thích cái gì, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc có lẽ em thích nhất là tiền, cho nên anh liền cho người kiểm tra lại tất cả các tài sản đứng tên anh và sắp xếp chúng thành một quyển.” Mâu Nghiên giải thích: “Những thứ này là sản nghiệp cùng với nhà và xe trong tay của mỗi anh, toàn bộ nhà họ Mâu không có liên quan gì.”
“Có phần di chúc này, một ngày nào đó anh gặp phải chuyện bất trắc, thế thì những vật này đều sẽ giao cho em.”
Trong nháy mắt hốc mắt của Thương Mẫn đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cô cầm những trang giấy trĩu nặng, hoàn toàn nói không nên lời.
“Em biết là thế giới của chúng ta rất không giống nhau, trước khi không gặp em anh đã từng nghĩ tới mình sẽ cô độc ở một vị trí cao cao tại thượng cả đời, nhưng mà kể từ khi gặp em, anh liền không có suy nghĩ này nữa.” Mâu Nghiên nhìn thẳng vào cô: “Anh lớn hơn em sáu tuổi, có lẽ là có một ngày nào đó anh sẽ đi trước em.”
“Cho nên Mẫn à, có khả năng là anh không thể nào hiểu được thế giới của em, như vậy thì nếu như quả thật có một ngày như thế, em cứ cầm