Trên người cô vẫn còn bẩn, trên mặt thì tèm nhem vì nước mắt giàn giụa, trông chẳng khác nào hoá trang theo nghệ sĩ kinh kịch.
Mâu Nghiên đưa tay ra giúp cô lau mặt, nhưng vừa chạm vào má cô, Thương Mẫn liền hít vào một hơi đau đớn.
Mâu Nghiên nheo mắt, vừa nãy ánh sáng nhá nhem nên không thể nhìn rõ, còn bây giờ nhìn lại thì rõ ràng là một bên má của cô hình như hơi sưng.
“Ai đánh?” Anh dùng tay ấn mạnh vào đầu cô, tay cọ cọ mới phát hiện dấu vết trên mặt cô không chỉ là bùn, mà còn có một ít vết máu.
Thương Mẫn đẩy anh ra, đi đến cạnh giường ngồi xuống, bưng mặt không nói lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Thương Liên Thành có phạt mắng cô nhưng ông chưa bao giờ đánh cô cả, vậy mà hôm nay vì hai mẹ con Thương Tuyết, ông đã lần đầu tiên tát cô.
Chút kỳ vọng ít ỏi đều đã bị cái tát của ông ấy đánh tan hết rồi.
Mâu Nghiên thở ra một hơi lạnh lẽo: “Thương Liên Thành hay là Du Thắng?”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh.
”
Mâu Nghiên ngước mắt nhìn Thương Mẫn, ánh mắt của anh như điện xẹt khiến Thương Mẫn không tự chủ được rùng mình một cái.
Ngay khi Thương Mẫn nghĩ có lẽ anh đã bị cô chọc giận thì Mâu Nghiên lại quay người, mở cửa bỏ đi.
Người đàn ông này bị làm sao vậy? Vui buồn bất chợt và cũng quá vô tình.
Thương Mẫn không cách nào đoán được anh đang nghĩ gì cũng không biết một giây tiếp theo anh sẽ làm gì.
Chung sống với một người như vậy mệt mỏi quá.
Cô nhất định phải nghĩ cách để nhanh chóng ly hôn! Sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa!
Tuy nhiên, khi cô đang chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa thì có tiếng gõ cửa.
Thương Mẫn mở cửa và nhìn thấy Lê Chuẩn đang đứng bên ngoài cùng với nhiều người giúp anh ta đẩy theo một chiếc xe thức ăn.
“Chị dâu.
” Lê Chuẩn chào cô: “Đây là bữa tối của chị.
”
Anh nháy mắt với những người phía sau, những người đó bưng đồ ăn chén đĩa đi về phía bàn ăn trong đại sảnh, chỉ một lúc sau bàn ăn đã đầy ắp.
Thương Mẫn chưa từng nhìn thấy kiểu này ở bất cứ đâu, cách bày biện bữa tối chẳng khác nào bữa tiệc hoàng gia, tuy rằng đói, nhưng cô lại không dám động đũa.
“Mâu Nghiên đâu?” Thương Mẫn nhìn ra phía sau Lê Chuẩn nhưng không nhìn thấy bóng dáng ấy đâu.
“Lão đại về rồi.
” Lê Chuẩn thành thật trả lời.
Về rồi? Về nhà họ Mâu sao?
Không hiểu sao ánh mắt Thương Mẫn lại trở nên ảm đạm.
Cô thừa biết vừa nãy cô đang trong cơn tức giận vì chuyện nhà họ Thương mà Mâu Nghiên lại vừa khéo hỏi cô một câu như vậy đã khiến cô giận cá chém thớt với anh.
Hiện tại ngẫm lại, cô đúng là đồ không biết tốt xấu, nếu không có Mâu Nghiên, chưa biết chừng lúc này cô đã sớm bị Thương Liên Thành túm cổ lôi về rồi.
“Đây là lão đại bảo tôi đưa cho chị.
” Lê Chuẩn lấy trong túi ra một hộp thuốc nhỏ.
Thương Mẫn cầm lấy, thấy bên trên viết là có tác dụng giảm sưng, cô lại càng thêm bối rối.
Người thân yêu nhất đã khiến cô bị tổn thương còn một kẻ xa lạ chỉ mới quen được một ngày lại âm thầm quan tâm cô.
Thương Mẫn ăn xong vài món thì đi tắm rồi tự thoa thuốc cho mình, vết thương vốn đang nóng rát bị hơi mát của thuốc áp chế nên cô đã ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm