“Cô, cô nói cái gì?” Mâu Chí Tình bị lời nói đột ngột của Thương Mẫn làm cho cái mặt già nua đỏ bừng.
Thương Mẫn sờ sờ mũi, nghiêm túc đáp lời.
“Bác trai, bởi vì ngài là ba của Mâu Nghiên cho nên tôi gọi ngài một tiếng bác trai, nhưng mà cũng không đại biểu ngài có thể dùng thân phận trưởng bối để ép buộc tôi.
Mạc Hậu là người có tính tình như thế nào, chắc là bác biết rất rõ ràng, cô ta căn bản sẽ không thể tha thứ cho việc tôi ở lại bên cạnh Mâu Nghiên, tiêu diệt tôi cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa ngài cũng đã nhìn thấy tính tình của tôi không tốt, ích kỉ lại thô tục, tôi không có thói quen chia sẻ đàn ông với người khác, Mạc Hậu muốn xử lý tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Cho nên giữa tôi với cô ta cũng chỉ có thể giữ lại một người, hơn nữa tôi có thể đảm bảo người thắng cuối cùng cho dù không phải là tôi thì cũng sẽ không phải là cô ta.”
“Tôi không cần cô phải đồng ý ngay lập tức, Mâu Nghiên cũng biết đề nghị của tôi, tôi tin tưởng là thằng bé sẽ cho cô đáp án cuối cùng.” Mâu Chí Tình quay lưng lại.
Trong lòng của Thương Mẫn lộp bộp.
Mâu Nghiên biết rồi, tại sao anh lại không nhắc tới chuyện này với cô?
“Cô đi đi, chuyến đi đến Milan, tôi hi vọng là cô có thể thuận lợi trở về.” Mâu Chí Tình nâng tay lên.
Thương Mẫn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu sau cô mới cúi người chào Mâu Chí Tình đang xoay người với mình.
“Cảm ơn lời chúc của bác trai.” Thương Mẫn cười lạnh: “Nếu đã như vậy, tôi cũng cho ngài một lời nhắc nhở thiện ý.”
“ngài lớn tuổi rồi, phải thả lỏng tâm hồn một chút, người giúp việc ở bên cạnh cũng phải tìm những người có mắt nhìn, trà hay là đồ ăn, cái nào cũng phải cẩn thận nhìn một lần, dù sao thì tôi cũng sẽ không trung thực giống như ngày hôm nay đâu.”
Sắc mặt của Mâu Chí Tình lại thay đổi.
Thương Mẫn quay người đi ra ngoài, đi đến cửa, cô lại dừng bước.
“À đúng rồi.” Thương Mẫn quay đầu lại khẽ nở một nụ cười duyên: “Bác trai, tôi thật sự không làm cô Mạc bị thương.”
“Chắc là ngài cũng đoán được nếu như tôi thật sự muốn ra tay, có cắt rồi thì cũng sẽ cắt động mạch chủ của cô ta, cũng sẽ không để cho cô ta có cơ hội đến chỗ của ngài cáo trạng.”
Thương Mẫn hoạt bát làm một cái mặt quỷ, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng trà.
Mâu Khải đứng cạnh ở cửa nhìn thấy cô đi ra, rốt cuộc tinh thần cũng đã được thả lỏng.
Tiêu Song vẫn luôn đứng trong chừng ở cửa, bước tới đẩy xe lăn của Mâu Khải.
“Chú Châu.” Thương Mẫn rất không khách khí gọi Châu Phúc một tiếng: “Đồ của tôi đã có thể trả lại cho tôi chưa?”
Biểu cảm của Châu Phúc hơi khó coi, phất tay cho người mang những