“Anh căn bản không hiểu rõ em.” Trên mặt Thương Mẫn tràn ngập nước mắt.
Sau lưng cô là tuyết lớn bay tứ tung, trong gió lạnh, cô đứng ở trên ban công, trong đôi mắt kia, đã không còn thanh tịnh như trước đó.
“Anh ngồi ở vị trí của anh, làm chủ nhân của Đạt Phan, làm người thừa kế nhà họ Mâu, thứ anh cần phản kháng, chỉ là sự khống chế của cha anh cùng hôn ước nhà họ Mạc.
Nhưng, em đây? Mỗi ngày em đều phải đề phòng lúc nào sẽ bị người ta chơi chết.”
Thương Mẫn kéo tay áo của bản thân lên, vết sẹo đã khép lại kia lộ ra trước mặt Mâu Nghiên: “Vết thương này, kém chút nữa đã đẩy em vào Địa Ngục, còn có nước cường toan được Du Thắng ngăn cản, cùng đêm qua Lê Chuẩn thay em va phải kéo.”
Nước mắt của Thương Mẫn rơi xuống, cô yên lặng nhìn xem Mâu Nghiên, chưa từng sợ hãi như vậy: “Em không hô đau, em không nói sợ hãi, chính là thật sự không đau sao? Chính là thật sự không sợ sao? Em đến nằm mơ cũng đều đang tránh né truy sát, nhắm mắt lại, dáng vẻ Du Thắng chết ở trước mặt em liền khắc sâu khắc ở trong đầu em, Mâu Nghiên, bây giờ anh nói với em, anh muốn em làm cô gái nhỏ thích cười kia?”
Mâu Nghiên nhíu chặt lông mày.
Lâu như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên Thương Mẫn thổ lộ những tâm sự này với anh.
Cô không nói, đương nhiên anh cũng biết, anh cũng đang cố gắng để cô an tâm, chỉ là, hiện tại thời cơ chưa tới.
Trước khi có kết quả, anh không muốn có thêm rắc rối.
“Em đợi anh một khoảng thời gian…” Tiếng nói của anh có chút khàn khàn.
“Chờ? Chờ đến khi anh nhặt xác cho em?” Thương Mẫn cười lạnh, cô xoa xoa nước mắt, thở hắt một hơi thật dài.
“Mâu Nghiên, em thật sự không nhìn thấu được anh.
Anh thật sự sợ cha anh xuống tay với em, cho nên mới không chịu đánh bại nhà họ Mạc sao? Lấy phòng bị của anh, ông ta thật sự có thể cướp em đi từ dưới ánh mắt của anh sao? Anh chậm chạp không động thủ, không phải tất cả đều là vì em đi.”
Gió lạnh nổi lên bốn phía, tứ chi của Thương Mẫn rất nhanh đã mất đi tri giác, khi đang nói chuyện, nhiệt khí phiêu tán ra bốn phía, biến mất trong không khí.
Mâu Nghiên vẫn im lặng, không nói gì cả.
Thương Mẫn nhìn anh như vậy, càng tức giận không chỗ trút.
Cô biết, có