“Ở đó?” Nhân viên công tác cũng nghi hoặc.
“Hả?” Tô Huệ Phi sửng sốt: “Tại sao lại không còn ở đây? Vừa rồi rõ ràng còn ở chỗ này mà.”
Không phải bà lão kia ngã sấp xuống sao? Bà ta bị thương, cũng không thể đi nhanh như vậy, hay là có người đã cứu bà ta trước khi cô đến?
Tô Huệ Phi đang mê man, thì trên đầu truyền đến âm thanh phát thanh, nhân viên công tác đang thúc giục các người mẫu ra sân diễn.
“Á!” Tô Huệ Phi cúi đầu nhìn cái rương mình đang cầm, lúc này mới nhớ tới mình tới để lấy quần áo tham dự cuộc thi, vội vàng co chân chạy đi.
Cô chạy nhanh như chớp về phía hậu trường, nhân viên công tác bị cô gọi tới không hiểu sao đứng tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, không biết là xảy ra chuyện gì.
Mà chờ đến sau khi tất cả mọi người biến mất, cửa ở đường phòng cháy lại yên lặng mở ra, bà lão vững vàng đi ra từ sau cửa, nhìn bóng dáng rời đi của Tô Huệ Phi, híp mắt, thần sắc hung ác nham hiểm.
Bà ta lấy điện thoại di động ra, cúi đầu, lại lần nữa lùi về phía sau cửa.
Các người mẫu đã bắt đầu tiến vào phòng chờ, Thương Mẫn luống cuống, cô đang chen chúc ở bên trong nhân viên công tác, tìm kiếm khắp nơi, từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tô Huệ Phi.
“Lê Chuẩn, đã tìm được chưa?” Thương Mẫn hỏi Lê Chuẩn ở đầu bên kia điện thoại.
“Còn chưa thấy.” Lê Chuẩn trả lời cô.
Thương Mẫn không thể áp chế nổi cảm giác khẩn trương, tiếng anh của Tô Huệ Phi không tốt, ở nơi đất khách quê người, đến cả điện thoại cũng không mang, nếu thật sự lạc đường, hoặc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cô nên đi chỗ nào tìm cô ấy?
Thương Mẫn không ngừng hỏi thăm, hỏi từng người một, mọi người lại chỉ lắc đầu, chưa có ai gặp trợ lý nhỏ của cô cả.
“Thương Mẫn!” Âm thanh của Tô Huệ Phi xuất hiện ở trong đám người dày đặc, cô ta giơ tay lên, vẫy vẫy với Thương Mẫn: “Tớ ở đây.”
Nhìn thấy Tô Huệ Phi bình yên vô sự, tảng đá trong lòng của Thương Mẫn cũng rơi xuống.
Tô Huệ Phi đi