Cửa lại bị đóng lại, Mâu Nghiên đến chuyến này, chỉ nói vài câu ngắn gọn, Triệu Nhã Liên vẫn chưa kịp hiểu ra tình hình như thế nào, cho đến khi Mâu Nghiên đi xa, bà ta mới đến bên cạnh Thương Tuyết.
“Con gái, ý của cậu ta là như thế nào?”
Thương Tuyết nắm chặt góc chăn, căm hận vô cùng: “Đúng là hời cho con khốn Thương Mẫn kia rồi!”
Vốn tưởng rằng có thể mượn chuyện này để xử lí Thương Mẫn, ai ngờ trong nhà vệ sinh lại còn lắp camera! Nếu video trong camera rơi vào tay cảnh sát, cuối cùng cô ta không những phải nhận tội phỉ báng, e là người nhà họ Du cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ bỏ qua cho Thương Mẫn như vậy sao?” Triệu Nhã Liên rất không cam lòng.
“Họa phúc ở đời khó mà lường được, mẹ không thấy sao, cậu hai Mâu đã tìm đến tận nơi rồi, đích thân mở cánh cửa lớn Đạt Phan cho con, chỉ cần con bước chân vào nhà họ Mâu, bóp chết một Thương Mẫn dễ như trở bàn tay thôi?”
Trong đồn cảnh sát.
“Có ai không! Thả tôi ra!” Thương Mẫn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, cô ghé sát vào lưới sắt, hướng ra bên ngoài hét lớn.
“Thẩm vấn mấy người còn chưa thẩm mà đã nhốt tôi lại, chẳng lẽ muốn ép tôi nhận tội danh sao?” Hét một lúc lâu, Thương Mẫn mất hết sức, ngồi bệt xuống đất.
Lúc cô bị đưa đến, trên xe vốn đã nghĩ ra một đống lời để làm lời khai, nhưng kì lạ là, bọn họ đưa cô vào trong đây, hỏi cũng chẳng hỏi lấy một câu đã trực tiếp nhốt cô lại.
Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ bọn họ đã thông đồng với Thương Tuyết từ sớm, muốn trực tiếp kết tội cô? Không thể nào, dù gì bây giờ cũng là xã hội pháp trị mà.
Vừa nghĩ đến Thương Tuyết, Thương Mẫn lại tức giận mà không có chỗ phát tiết.
Vở kịch hãm hại này cô đã từng trải qua vô số lần trong mười mấy năm nay rồi, nhưng lại không thể nào rút ra bài học, mỗi lần đều để Thương Tuyết lợi dụng được.
Vừa nghĩ đến ánh mắt Thương Liên Thành và Du Thắng nhìn cô lúc đó, cô lại hận không thể xông ra khỏi đây, tố cáo gương mặt thật của Thương Tuyết trước mặt bọn họ.
Du Thắng nói cô ác độc, nhưng rõ ràng người ác độc chính là Thương Tuyết!
Năm đó lúc mẹ cô mất, cô tám tuổi, Thương Tuyết bảy tuổi, một đứa trẻ bảy tuổi, lại có thể trơ mắt nhìn mẹ cô tự sát trước mặt cô ta, cố ý không gọi cấp cứu, sau đó còn nói dối là cô ta vẫn luôn ở nhà không hề vào trong nhà?
Có điều nghĩ kĩ lại, mười bảy năm trước, từ lúc Thương Liên Thành đón Thương Tuyết về nhà họ Thương, trong nhà vẫn chưa từng được yên ổn, sau khi mẹ cô biết được Thương Liên Thành ngoại tình trong hôn nhân thì vẫn luôn u uất, cuối cùng lại mắc chứng trầm cảm rồi tự sát, mà mẹ mất chưa đến nửa năm, Triệu Nhã Liên vào nhà, trở thành mẹ kế của cô.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Người ba này của cô tuy đểu cáng, nhưng tột cùng thì cũng là người lấy lợi ích làm đầu, vậy nên cho dù bị mẹ cô biết chuyện của mẹ con Triệu Nhã Liên cũng không hề li hôn, mà chỉ đón Thương Tuyết trở về, vì ông biết, việc làm ăn của nhà họ Thương không cần dựa vào mẹ cô để duy trì.
Huống chi, có thể cho phép Thương Tuyết vào nhà, cũng có nghĩa là mẹ cô đã chấp nhận sự tồn tại của Thương Tuyết, với tính cách đó của bà, sao có thể mắc chứng trầm cảm đến mức tự sát được chứ?
Chẳng lẽ, cái chết của mẹ cô còn có uẩn khúc khác, hơn nữa, còn có liên quan đến mẹ con Triệu Nhã Liên?
Thương Mẫn nghiến chặt răng, vừa nghĩ đến khả năng này, cô lại càng căm hận, nhưng giờ đây, cô bị nhốt ở nơi này, còn hai mẹ còn độc ác kia vẫn ở bên ngoài lan truyền tin đồn.
Cô nhất định phải ra ngoài, phải ra ngoài điều tra nguyên nhân chết thật sự của mẹ cô, trả thù cho bà.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thương Mẫn đứng dậy, đan tưởng rằng có chút hi vọng, Du Chí Hoàng lại xuất hiện trước mặt cô.
“Bác Du?” Thương Mẫn biết lúc này Du Chí Hoàng xuất hiện chắc chắn không chỉ đơn giản là đến thăm cô, cô lùi về phía sau.
“Tiếng ‘bác’ này tôi không dám nhận.
” Du Chí Hoàng cười có chút đáng sợ: “Một tội phạm giết người, cũng xứng gọi tôi là bác?”
“Tội phạm giết người?” Thương Mẫn không hiểu,