Nói xong, cô dẫn đầu đi qua, ngồi ở trên ghế sa lon, tự nhiên hào phóng.
Mà so sánh ra, Chu Lị Lị liền lộ ra vẻ câu nệ hơn rất nhiều.
“Thương Mẫn.” Chu Lị Lị cẩn thận từng li từng tí đến bên cạnh cô, nức nở: “Tôi biết, cô không giống với chúng tôi, chắc chắn cô có thể bảo đảm cho tôi, thật ra tôi không cầu gì cả, chỉ cầu mong có thể bình yên vượt qua mấy ngày này ở Milan, chờ trở về nước, tôi sẽ chủ động từ chức, sẽ không còn xuất hiện ở bên trong tầm mắt của cô.
Thương Mẫn cười cười, sửa sang mái tóc tán loạn của mình.
“Vậy cô muốn làm gì?” Cô hỏi cô ta: “Cô cảm thấy, tôi có thể giúp cô như thế nào?”
Chu Lị Lị do dự một chút, cô ta nhìn xung quanh một chút, xác định không có người khác, tồi rất tha thiết nhìn về phía Thương Mẫn: “Cô đi xin, điều chỉnh tôi từ bên cạnh Lưu Tử Vi rời đi, hiện tại chỉ có như vậy, chắc chắn tôi không thể ở bên cạnh cô ta được.”
Thương Mẫn nhíu mày.
“Điều đi… Điều đi bên nào?”
“Đương nhiên là đến cạnh cô.” Chu Lị Lị vội vàng nói, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn chuyện cười của tôi, sẽ không có ai nguyện ý thu lưu tôi.
Tôi làm những chuyện này, cũng là vì trút giận cho cô mà, hiện tại Lưu Tử Vi bị đào thải, rốt cuộc không thể càn rỡ nổi, cô thiếu đi một đối thủ cạnh tranh, điều này đối với cô cũng có chỗ tốt không phải sao?”
“Đúng là tôi và Lưu Tử Vi trước nay không hợp, nhưng, dù nói thế nào, cô ta cũng là nhà thiết kế của Đạt Phan, chúng tôi là đồng môn, ngày sau, bất kể là ai được thưởng, đều mang lại vinh dự cho Đạt Phan, cô khiến Đạt Phan tổn thất một Đại tướng, kéo tỷ số thắng của chúng tôi xuống, cô cảm thấy, tôi hẳn là nên cảm tạ cô?” Thương Mẫn xem thường.
Chu Lị Lị sửng sốt.
“Thế nhưng, không phải trước đây cô nói, cô nhìn biểu hiện của tôi sao?” Ý tứ của cô, không phải là trả thù Lưu Tử Vi sao?
“Biểu hiện mà tôi nói, là hi vọng cô có thể ngăn cản Lưu Tử Vi tiếp tục giở trò xấu, không nói để chính cô đi giở trò xấu.” Thương Mẫn bất đắc dĩ cười cười: “Lại nói, chính tôi có thực lực gì, trong lòng tôi rất rõ ràng, Lưu Tử Vi chưa hẳn có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi.”
Chu Lị Lị ngơ ngác, hoàn toàn không kịp phản ứng từ