Cô không dám chìm vào giấc ngủ, bởi vì cô sợ khi cô nhắm mắt lại Du Thắng sẽ đi vào cõi mộng của cô, khiến cô nghĩ đi nghĩ lại về việc anh đã chết trước mặt cô như thế nào.
Nhưng ngay cả khi cô mở mắt ra, quá khứ, ngọt ngào hay đau thương, nó cũng diễn ra trước mặt cô như một bộ phim, cô chạy không được, trốn cũng chẳng xong.
Thương Mẫn thở ra một hơi dài, buộc mình phải quay trở lại thực tại.
Du Thắng chết rồi, cô không thể thay đổi được cái kết này, nhưng bây giờ, chuyện xảy ra trước mắt là Mạc Hậu đang từng bước ép cô, vốn dĩ cô còn hy vọng vào Mâu Nghiên, nhưng bây giờ …
Anh ta còn có nghiệp lớn phải hoàn thành, cho nên thù của cô vẫn nên để bản thân tự mình báo.
Một đêm không ngủ.
Thương Mẫn mang theo hai mắt quần thâm đi theo Tô Huệ Phi xuống lầu ăn sáng, tùy tiện lầy một ít đồ ăn, chọn một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, nhưng mà trùng hợp làm sao khi mông cô vừa chạm ghế thì đã nghe thấy giọng Mạc Hậu vang lên.
“Đây là vị trí của tôi.”
Thương Mẫn nâng mắt lên, Mạc Hậu ở cuối bàn ăn, theo sau là Chu Lâm và Mộ San, vênh váo tự đắc nhìn chằm chằm cô.
Thương Mẫn nhìn thoáng qua mặt bàn, quả nhiên thấy trên bàn có một ly sữa, cô đứng dậy cầm đĩa cơm chuẩn bị đi.
“Không cần đi.” Mạc Hậu cười, nháy mắt với Chu Lâm và Mộ San phía sau, rất hào phóng ngồi xuống đối diện Thương Mẫn.
Tô Huệ Phi định bưng dĩa ăn đi tới nhưng Chu Lâm và Mộ San một trái một phải ngăn cô lại, Tô Huệ Phi không có cách nào chỉ có thể phải đi sang bàn khác, nhường bàn kia lại cho hai người Thương Mẫn và Mạc Hậu.
Thương Mẫn không có từ chối, cô đặt dĩa ăn xuống bàn ăn rồi ngồi xuống.
“Nghe nói gần đây cô cãi nhau với Mâu Nghiên?” Giọng của Mạc Hậu không lớn, chỉ đủ để cho Thương Mẫn nghe rõ.
“Tin tức của cô cũng nhanh đấy chứ, cô có gắn camera trong phòng Mâu Nghiên à?” Thương Mẫn không nhìn cô, nhét thức ăn vào miệng.
“Tôi cũng không có nhàm chán như vậy đâu.” Mạc Hậu cười cười, ưu nhã