“Cô đứng lại!” Giọng Mạc Hậu tăng lên.
Thương Mẫn cũng không dừng lại, cô nhìn Tô Huệ Phi, hai người bưng dĩa cơm rời đi.
Mạc Hậu nhìn chằm chằm bóng lưng của họ, nắm chặt nắm tay.
Xem ra, cô phải hành động nhanh hơn rồi.
Không thể để cho Thương Mẫn bước vào vòng đấu tinh anh này, thậm chí không thể để cho cô ta sống sót trở về nước.
Vòng thi đấu thứ ba đã chuẩn bị bắt đầu.
Thương Mẫn ép bản thân bận rộn không ngừng, bởi chỉ vào những lúc bận rộn như vậy cô mới có thể buông bỏ chuyện của Mâu Nghiên, để lòng cô tìm đến sự bình yên.
Mạnh Kha thay quần áo xong, Tô Huệ Phi giúp cô ta chỉnh lại kiểu tóc mới.
Trong lúc ấy, cô ta nhìn chằm chằm về phía Thương Mẫn đang ngồi bên cửa sổ, đè thấp giọng nói.
“Cô làm sao vậy?”
Trông Thương Mẫn hôm nay có vẻ hơi mắt tập trung, từ đầu tới giờ cô không mở miệng nói một câu, điều này thật sự rất lạ.
Tô Huệ Phi lắc đầu nói: “Sáng hôm qua cậu ấy và Mạc Hậu đi ăn sáng với nhau, tôi chẳng biết hai người họ đã hàn huyên cái gì mà cậu ấy lại biến thành như vậy.”
“Mạc Hậu?” Mạnh Kha khẽ cau mày.
Người tốt không đền, người đền lại chẳng tốt lành gì.
Nếu nói như vậy thì chắc chắn Mạc Hậu đã tạo áp lực cho cô rồi.
“Thương Mẫn.” Mạnh Kha đi tới chỗ cô, giơ tay vỗ vỗ lên bả vai cô, nói: “Đừng lo lắng quá, cho dù có chuyện gì đi nữa thì cô vẫn còn chúng tôi ở đây mà.”
Thương Mẫn như bừng tỉnh từ trong mộng, suốt từ nãy tới giờ, tất cả những gì cô nghĩ đều chỉ xoay.
quanh Mâu Nghiên, việc Mạnh Kha đột nhiên lên tiếng như vậy khiến cô có hơi bất ngờ, phải mất một lúc sau cô mới phản ứng lại được.
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu.
Thực ra mà nói thì, sau khi biết những chuyện Mâu Nghiên đã làm, cô đã có ý định từ bỏ, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy việc mình cố gắng nỗ lực tiến về phía trước thật vô nghĩa, chỉ có điều…
Khi nhìn thấy Mạnh Kha và Tô Huệ Phi đang đứng trước mặt mình, cô lại thấy có động lực