Sự cố của Mạnh Kha khiến hậu trường loạn hết lên, nhân viên công tác gọi nhân viên y tế tới băng bó đơn giản cho Mạnh Kha.
Thương Mẫn nhìn hai chiếc giày đầm đìa máu, chỉ thấy lạnh sống lưng.
Độ dày của đề giày vừa phải, lưỡi dao giấu bên trong, vừa mới xỏ vào sẽ không thấy gì bất thường, nhưng một khi đi lại, trọng lượng của cả cơ thể đổ dồn lên giày, lưỡi dao sẽ cắt vào thịt, mỗi bước đi đều vô cùng đau đón.
Thương Mẫn cho rằng lần này sẽ không có việc gì, nhưng không ngờ vẫn mắc mưu.
Cô nhìn Mạnh Kha mặt mày tái nhợt ngồi trên ghế, không khỏi đau lòng.
“Trong giày có lưỡi dao, tại sao cô không ngừng đi lại?” Thương Mẫn hỏi cô ta.
“Đã lên sàn rồi, nếu đi xuống sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu.” Mạnh Kha cười yếu ớt.
“Nhưng mà bây giờ chân cô bị thương, những lần thi đấu kế tiếp đều không thể lên sân khấu, cô phải đi đến cuối như thế nào chứ.” Hai mắt Thương Mẫn đỏ lên.
Lễ hội thời trang này không chỉ là thế giới của các nhà thiết kế trên toàn thế giới, mà còn là đấu trường của những người mẫu Đạt Phan.
Mạnh Kha khát khao được thành công, đã nỗ lực biết bao, vậy mà lúc này lại phải bỏ dở giữa chừng.
“Chỉ cần cô có thể thăng hạng là được.” Mạnh Kha trả lời: “Cho dù không có tôi, công ty cũng sẽ sắp xếp người khác cho cô, cô vẫn có cơ hội.”
Thương Mẫn sửng sốt.
“Tôi biết, bọn họ đều đang chờ để thấy cô mắt mặt, muốn ngăn cản cô vươn lên, là bạn của cô, tôi sẽ không làm vướng chân cô.” Mạnh Kha vươn tay, cầm lấy cổ tay cô: “Những chuyện khác tôi không giúp được, điều duy nhất có thể làm chính là không phá hỏng cuộc thi của cô, cho nên dù có đau hơn nữa, tôi cũng sẽ đi tiếp.”
Nước mắt Thương Mẫn rơi xuống.
“Sao cô lại ngốc như vậy.” Thương Mẫn nghẹn ngào.
“Lần trước Mạc Hậu vu khống tôi trộm đồ của cô ta, mọi người đều đứng nhìn, chỉ có cô là đứng ra bênh vực cho tôi.
Tôi không muốn nợ ân tình, lần này coi như trả lại cho cô.” Giọng điệu Mạnh Kha nhẹ nhàng nói: “Chỗ Đạt Phan kia, trông bề ngoài sạch sẽ, thực chất bên trong đã thối rữa rồi, tôi đã sớm quyết định sẽ không ở lại đó nữa.”