Mâu Nghiên lấy một xắp văn kiện từ trong tập công văn ở bên cạnh ra, rất không khách khí mà ném xuống trước mặt Jason.
Jason cảm thấy rất kỳ lạ, anh ta mở túi văn kiện ra, lúc nhìn thấy nội dung bên trong thì không khỏi trợn to hai mắt.
Jason là thiết kế chính của L&W, đóng một vai trò rất quan trọng trong công ty, mấy năm nay, vì để được thăng chức anh ta đã làm ra không ít chuyện trái với quy định, vì lợi ích, càng là vì muốn lấy được càng nhiều tiền hoa hồng trong đó, anh ta vẫn luôn tưởng rằng bản thân làm việc rất sạch sẽ, không hề đề lại một chút dấu vết nào, nhưng…
Túi văn kiện trước mặt anh ta lại có thể kể lại rõ ràng rành mạch tất cả những việc lén lút mà anh ta đã làm, nếu như mấy thứ này bị truyền ra ngoài, cũng đủ để khiến cho anh ta mắt hết tất cả rồi, thậm chí là bị L&W tống vào tù.
“Anh… Sao anh lại có được mấy thứ này?” Jason sợ hãi nói.
“Anh làm thiết kế chính ở L&W lâu như vậy rồi, gây thù chuốc oán khắp nơi.
Nếu như tôi lên tiếng nói muốn lấy một phần chứng cứ kéo anh xuống, tất nhiên sẽ có người chủ động đưa máy thứ này đến trước mặt tôi rồi.”
“Cậu hai Mâu.” Jason cười gượng, nói: “Vì một nhà thiết kế nho nhỏ như vậy, không đến mức vậy chứ.”
“Tôi nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Mâu Nghiên trực tiếp nói cho anh ta biết.
“Anh có tâm tư gì với Mạc Hậu, đó là chuyện của anh, nhưng anh muốn dùng cách làm tổn thương Thương Mẫn để làm Mạc Hậu vui vẻ, vậy thì có khả năng tôi sẽ dùng cách của mình để khiến anh tỉnh táo hơn một chút đấy.”
“Cậu hai Mâu.” Jason nuốt một ngụm nước miếng: “Hai ta chỉ có lập trường không giống nhau mà thôi, anh bảo vệ người phụ nữ anh thích, vậy thì tất nhiên tôi cũng muốn làm một chút chuyện gì đó cho Mạc Hậu rồi.”
“A?” Chiếc bật lửa đang nằm trong tay Mâu Nghiên ‘tạch’ một tiếng bật ra một ngọn lửa.
“Nếu đã như vậy, vậy thì không bằng tối nay, tôi sẽ bảo người đưa Mạc Hậu đến phòng của anh?”
Jason sửng sốt.
“Cậu hai Mâu, anh… Nhưng