Dù sao nơi này là bệnh viện, có rất nhiều người, Lê Chuẩn dẫn theo không nhiều người, không đủ an toàn…, quả thật vẫn nên đi về sớm.
“Trong khoảng thời gian này, cô ở trong khách sạn yên tâm dưỡng thương đi, nhất định phải ở trong tầm mắt người của Lê Chuẩn, không được đi đâu đó.” Thương Mẫn dặn dò.
“Cô yên tâm đi, tôi biết rồi.” Mạnh Kha vẫn cảm thầy nguy hiểm, đồng ý đáp lại.
Tô Huệ Phi đầy xe lăn giúp Mạnh Kha đi ra ngoài, Thương Mẫn đi theo sau, nhưng đi được vài bước thì cô dừng chân, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Mâu Nghiên.
Cô biết anh đã đến đây.
Giây phút đi ra khỏi phòng bệnh, cô đã cảm nhận được ánh mắt của anh, nhưng anh không nói gì mà chỉ đi theo sau cô.
Lúc hai người đối diện nhau, Thương Mẫn nhìn anh với ánh mắt mang theo tính công kích, mà Mâu Nghiên thì bên ngoài vững vàng, nhưng hành động lui nửa bước về phía sau vẫn bán đứng anh.
“Anh muốn làm gì?” Thương Mẫn hỏi anh.
“Nhớ em nên đến xem.” Mâu Nghiên thành thật nói.
Thương Mẫn cười lạnh, “Nếu anh nói là vì biết Mạnh Kha bị thương nên tới thăm, có lẽ em còn cảm thấy anh có chút tình người.”
“Người bên ngoài thế nào anh không quan tâm, anh chỉ muốn gặp em.” Mâu Nghiên trịnh trọng nói.
Thương Mẫn liếc nhìn anh, rồi xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Lê Chuẩn và Tô Huệ Phi đã rời đi, chắc là cố ý để cô và Mâu Nghiên ở cạnh nhau.
Không khí bên ngoài đánh úp vào người, mặc dù đã mặc áo lông rất dày, nhưng Thương Mẫn vẫn lạnh đến run lên.
Cô đứng ở ven đường gọi xe taxi, nhưng người trước cổng bệnh viện khá đông, mà taxi lại ít ỏi không có bao nhiêu.
Mâu Nghiên đứng cạnh cô, nhìn thấy vóc dáng nho nhỏ của cô ở bên cạnh mình, anh cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.
Chiếc áo mang theo nhiệt độ cơ thể anh lập