Đôi mắt của anh vẫn sâu sắc như cũ, nhưng mà ánh sáng nỗi bật trong đêm tối, tất cả trong mắt đều là khuôn mặt của cô.
Cả đêm Thương Mẫn đều mơ những giấc mơ kỳ lạ.
Đầu tiên là cái chết của Du Thắng lần lượt được phát lại trong mơ, sau lại là Lê Chuẩn và Mạnh Kha cả người toàn máu nằm bên cạnh cô, sau đó, lại đến lượt Tô Huệ Phi.
Đến cuối cùng, đập vào trong mắt cô là Mâu Nghiên bị roi đánh sau lưng máu thịt lẫn lộn, anh đưa lưng về phía cô, chịu đựng đau đớn, không chịu phát ra âm thanh.
Mỗi người bên cạnh cô, đều đang trải qua tốn thương, mà cô không làm được cái gì.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Thương Mẫn bừng tỉnh.
Ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn thấy ánh sáng lộ ra từ bức rèm cửa, thong thả từ cảnh trong mơ đi ra hiện thực.
Xem ra cô nhất định phải làm cái gì đó.
Thương Mẫn xoay người dậy, xuống giường đi thẳng ra cửa.
Chu Lị Lị nhận được tin tức của cô đã chờ ở trong hoa viên, Thương Mẫn đem những thứ đã chuẩn bị tốt giao vào tay cô ta.
Tô Huệ Phi sáng sớm thức dậy đã không nhìn thấy Thương Mẫn, đành phải một mình đi ăn bữa sáng, nhưng vừa mới ngồi xuống, liền thấy Thương Mẫn đi vào nhà ăn.
Trên mặt cô vui vẻ, đang muốn kêu cô, lại phát hiện Chu Lị Lị từ phía sau Thương Mẫn đi ra.
Hai người bọn họ vừa nói vừa cười, cùng đi lấy cơm, từ đầu đến cuối, Thương Mẫn đều không có liếc mắt về phía cô nhìn một cái.
Sự nhiệt tình của Tô Huệ Phi vừa mới bay lên trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Cô ăn thật vô vị, nhanh chóng và vài miếng rồi buông dao nĩa xuống.
Cô tự nhận đã đem tất cả cảm xúc của mình đều che dấu sạch sẽ, nhưng mà không có phát hiện một đôi mắt rơi trên người cô từ khi cô bước vào cửa.
Tô Huệ Phi đứng dậy đi ra ngoài, vừa ra nhà ăn thì từ phía sau truyền đến một giọng nói.
“Ò.” Lưu Tử Vi khoanh tay trước ngực đi tới bên cạnh Tô Huệ Phi: “Chuyện này là sao vậy? Không phải mắy ngày hôm trước Thương Mẫn còn nói cô là bạn của cô ta vì vậy ra mặt thay cho cô hay sao? Nhưng sao tôi lại nghe nói, cô ta lại không để cho cô làm trợ lý của cô ta?”
Tô