Lê Chuẩn cũng không nghĩ nhiều, mở cửa sổ ra, để không khí mát lạnh thổi vào, Thương Mẫn dựa vào cửa xe, sờ soạng trong túi một lúc rồi lấy tai nghe Bluetooth đeo vào tai.
Cô gõ gõ trên màn hình điện thoại, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia lại tiếp tục vang lên.
“Cô đúng là rất thức thời đấy.” Mạc Hậu vẫn cười lạnh như cũ, thanh âm lạnh lẽo xuyên qua tai nghe Bluetooth truyền vào tai Thương Mẫn, khiến cô không rét mà run.
Trong bức ảnh kia, Tô Huệ Phi đã bị thương nặng lắm rồi, cho dù không bị thương ở chỗ hiểm nhưng néu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì sẽ dẫn tới mất máu quá nhiều.
Cô muốn làm cái gì?
Thương Mẫn gửi tin nhắn tới số điện thoại gửi tin nhắn kia.
“Từ chối Mâu Nghiên.” Mạc Hậu nói ra điều kiện của chính mình: “Ở trước mặt tất cả mọi người, hãy từ chối anh ấy, dùng cách thức tàn nhẫn nhất mà cô có thể làm để khiến màn cầu hôn đêm nay của anh ấy thất bại.”
Ngón tay Thương Mẫn ngừng một lát.
“Cô nên biết anh ấy quan tâm cái gì nhát.” Mạc Hậu tiếp tục nói: “Cho nên, tối nay, Mâu Khải cũng sẽ xuất hiện trong đám người vây quanh.”
Thả Tô Huệ Phi ra.
Ngón tay Thương Mẫn chạm lên màn hình.
*Tôi đã nói rồi, phải xem biểu hiện của cô đã.” Mạc Hậu trả lời cô: “Nếu như cô làm không tốt, hoặc là làm không đúng lời tôi, vậy thì, cả đời này cô đừng hòng gặp lại Tô Huệ Phi nữa.”
- Bi ồi!
“Sao có thể gọi là bỉ ổi được chứ? Dù sao Tô Huệ Phi cũng là vì cô mới rơi vào tay rôi, hẳn là cô ta rất quan trọng với cô, mà Mâu Nghiên đối với tôi cũng rất quan trọng, đây gọi là trao đổi ngang giá.”
“À đúng rồi, ngàn vạn lần đừng nói cho Mâu Nghiên biết Tô Huệ Phi đang nằm trong tay tôi, bởi vì tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm vào cô, một khi bị tôi phát hiện có giở thủ đoạn gì đó đùa giốn tôi vậy thì tôi không dám