” Du Thắng một mạng người nằm giữa chúng ta, anh muốn em làm sao tha thứ cho anh? Cầu hôn? Còn thay Du Thắng tiếp tục đi cùng em? Anh đến cả lời nói như vậy cũng nói ra được?” Thương Mẫn nở nụ cười, nhìn vẻ bi thương trên mặt Mâu Nghiên, trong lòng lại giống như bị kéo cắt rất khó chịu.
“Em vẫn còn áy náy…” Mâu Nghiên từ từ đứng lên.
“Đúng vậy.” Thương Mẫn ngước mắt lên theo động tác của anh: “Em đúng là áy náy!”
“Anh có thể tùy ý khống chế cuộc sống của em, đến cả em lúc nào chia tay lúc nào kết hôn đều tính toán rõ ràng, em làm sao có thể tiếp tục đối diện với anh?” Thương Mẫn ngẩng đầu lên.
“Mâu Nghiên, anh biết em ghét nhất cái gì không? Phản bội, lừa dối, còn có vứt bỏ.
Cho dù anh vì muốn ở bên em nên mới làm những chuyện đó, cũng sẽ không trở thành lý do em tha thứ cho anh.”
“Cho nên…” Mâu Nghiên cúi đầu đầy mắt mát.
“Cho nên, em sẽ không đồng ý lời cầu hôn của anh.” Thương Mẫn nở nụ cười, cô tiến gần một bước về phía anh, nhỏ giọng: “Về nước, chúng ta sẽ ly hôn.”
Vẻ mặt khiếp sợ của Mâu Nghiên càng rõ ràng, anh nhíu mày, giống như là chưa nghe rõ lời nói của Thương Mẫn.
Mọi người xung quanh thảo luận sôi nổi, tất cả mọi người đang suy đoán chiều hướng của Thương Mẫn và Mâu Nghiên, Mâu Khải ngồi trên xe lăn, nụ cười càng rõ ràng, mười ngón tay của anh ta đan lại, hai ngón tay cái xoay vòng vòng.
Ánh mắt của Thương Mẫn nhìn một vòng trong đám người, cuối cùng, vẫn quay về trên người Mâu Nghiên trước mặt.
“Chúng ta không hợp.” Thương Mẫn cúi đầu: “Em vốn cho rằng em đã tìm được chồng, có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng bây giờ, anh cũng thấy đấy, cuộc sống như thế, cũng không phải là điều em muốn.”
“Em không phải thích tiền sao? Không phải muốn làm nhà thiết kế hàng đầu của Đạt Phan sao? Còn nữa tất cả mọi thứ em viết trên tờ giấy nợ kia, anh đều có thể cho em, những thứ này còn chưa đủ sao?” Mâu Nghiên hạ thấp thái độ của mình.
“Thương Mẫn, em biết anh, anh thật sự không lừa con gái, anh…”
“Em rất hiểu anh sao?” Thương Mẫn chát vấn anh: “ Nói thẳng ra, chẳng qua là chỉ quen biết mấy