Mâu Nghiên trầm mặc như cũ, keo kiệt nói vài câu với cô ta.
Nhìn thấy anh như vậy, Mạc Hậu không nhịn được thở dài một cái, cô cầm lầy chén rượu đã sớm chuẩn bị xong ở trên bàn trà, đỗ rượu đỏ thẫm vào, phát ra thanh âm dễ nghe.
“Như thế nào đi nữa, rượu cũng nên uống một chén đi.” Mạc Hậu thăm dò hỏi anh.
Mâu Nghiên rốt cục có một chút phản ứng, anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô cười lạnh: “Cô cảm thấy dáng vẻ của tôi có vẻ muốn uống rượu cùng cô?”
Chuyện của Thương Mẫn đã khiến trong bụng anh toàn là lửa, Mạc Hậu thật đúng là biết chọn thời điểm.
“Rốt cuộc phải làm thế nào thì anh mới có thể tiếp nhận em?” Mạc Hậu hỏi anh: “Em không cầu anh thích em yêu em, nhưng cho chút mặt mũi cũng khó khăn như thế sao?”
Cô ta từ nhỏ đã được nâng ở lòng bàn tay xem như công chúa mà lớn lên, lại nhiều lần ở trước mặt Mâu Nghiên như chó vẫy đuôi mừng chủ, chỉ vì mong anh quay đầu liếc nhìn cô ta một cái.
Mâu Nghiên không quá kiên nhẫn nhìn đồng hồ một chút, đã là mười giờ tối, buổi tối hôm nay, chẳng lẽ Thương Mẫn thật sự không đến sao?
“Anh còn cảm thấy cô ta sẽ đến sao?” Mạc Hậu nhìn phản ứng của anh, đoán được suy nghĩ trong lòng của anh: “Chỉ sợ, lúc này, cô ta đang trò chuyện vui vẻ cùng Mâu Khải, căn bản cũng không đem anh trở thành chuyện gì hết.”
Mâu Nghiên không muốn nghĩ đến chuyện này, đè ép lửa giận trong lòng.
Anh lập tức lấy chén rượu trên bàn trà, uống một hơi cạn sạch, nuốt vào trong cổ.
Mạc Hậu kinh ngạc nhìn động tác của anh, thân thể khẽ run lên.
“Mâu Nghiên…” Mạc Hậu chậm rãi đứng lên, cô ta đứng ở trước ngọn đèn, váy màu đỏ khiến dáng người của cô ta cực kỳ hoàn mỹ.
Mâu Nghiên nhẹ nhàng lườm cô ta một chút: “Hiện tại rượu cũng uống, cô có thể đi rồi sao?”
Trên nét mặt Mạc Hậu mang theo một chút thỏa mãn, nghe lời của Mâu Nghiên, cô ta cũng không hề rời đi, ngược lại là càng tới gần anh hơn một chút.
Trang phục