“Ba, ba hãy tin con, con nhất định có thể làm được, ba cho con một cơ hội nữa đi, con không muốn từ bỏ…” Tới gần cửa phòng, Thương Mẫn nghe thấy rõ tiếng khóc của Mạc Hậu trong gian phòng.
Xem ra là đang nói chuyện điện thoại với Mạc Nguyên Bình.
“Ba… Ba!” Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, mà làm cho Mạc Hậu lớn tiếng hô vài câu rồi mất giọng.
Thương Mẫn vặn chốt cửa, cửa phòng từ từ mở ra một khe hở, cô đứng ngoài cửa, cuối cùng cũng thấy rõ tình trạng bên trong.
Cả căn phòng đã loạn lên không còn hình dáng, quần áo sang trọng và trang sức rơi lả tả trên đất, nhìn kỹ lại thì thấy trên mặt đất còn có mấy bình thuốc nhỏ.
Thương Mẫn tinh mắt thấy được dòng chữ trên bình thuốc, là Paroxetine.
Một loại thuốc trị chứng trầm cảm, bởi vì khi còn bé cô đã từng thấy mẹ dùng thường xuyên nên Thương Mẫn rất có ấn tượng với loại thuốc này.
“Ai đó?” Lúc này Mạc Hậu mới để ý có người xâm nhập, cô ta cảnh giác nhìn ra ngoài.
Thương Mẫn chạm mắt với cô ta, Mạc Hậu giật mình, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.
“Thương Mẫn, cô vào đây bằng cách nào?” Mạc Hậu kinh ngạc.
Thương Mẫn bước nhanh đến đến trước mặt cô ra, gần như không chút do dự nắm cỗ áo cô ta: “Cô đã làm gì Tô Huệ Phi?”
Tâm trạng bị đè nén triệt để bộc phát khi nhìn thấy Mạc Hậu, đôi mắt cô đỏ hoe, tất cả đều là ý hận.
Mạc Hậu nhìn chằm chằm vào mặt Thương Mẫn, đầu tiên là kinh ngạc, thế nhưng thấy Bạch Chấp ở sau lưng cô thì đột nhiên nở nụ cười.
Cô ta cười, trong mắt đã dần dần chứa nước mắt, cảm giác cay đắng và trào phúng đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp.
“Thương Mẫn ơi Thương Mẫn, rốt cuộc cô có ma lực gì mà sao cô có thể làm cho đàn ông bên cạnh đều nghe lời cô vậy?” Mặc dù Bạch Chấp không có cảm giác tồn tại gì,