Anh biết cô bị thương nặng nhưng không biết máu chảy ra từ đâu, anh cuống quýt xem xét cơ thể cô, nhưng không dám bỏ áo khoác trên người cô xuống.
Dù sao cũng có khoảng cách nam nữ, đời này ngoài Thương Mẫn, anh chưa từng tiếp xúc thân thể với người phụ nữ nào khác.
Tô Huệ Phi mắp máy môi nhưng không nói được.
Lê Chuẩn rất sốt ruột, nhìn chiếc áo trên người cô rất lâu, rốt cuộc cũng đưa tay tới…
Tay anh gỡ chiếc áo trên người cô xuống, phía trước cô, nơi đó không có vết máu, vô cùng sạch sẽ.
Lê Chuẩn dời mắt đi, lại vừa khéo bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Tô Huệ Phi.
Cô vẫn luôn nhìn anh, nhìn từng động tác của anh, cô khẽ cắn môi, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
“Xin lỗi…” Lê Chuẩn nhẹ nhàng nói, kéo chiếc áo ra khỏi người cô, nương theo ánh đèn, nhìn thầy toàn bộ cơ thể cô.
Tô Huệ Phi nhắm hai mắt lại.
Dẫu biết Lê Chuẩn đang tìm vết thương nhưng cô vẫn rất xấu hổ.
Vết thương bị Mạc Hậu đâm ở phía trên tim, cũng là vùng riêng tư trên cơ thể phụ nữ.
Ban nãy bị mấy tên kia khống ché, trên người cô đã không còn một mảnh vải.
Lúc này Lê Chuẩn kéo chiếc áo khoác ra, toàn bộ cơ thể cô đều ở trước mặt anh.
Bình thường cô vui vẻ hoạt bát, nhưng từ nhỏ tới lớn chưa từng yêu đương với ai.
Ba mẹ ép đi xem mắt nhưng chỉ sau một bữa cơm đã không còn liên lạc gì nữa.
Thế mà bây giờ…
Lê Chuẩn đỏ mặt kéo đến cổ.
Ngón tay anh chạm vào người Tô Huệ