Thương Mẫn á khẩu không trả lời được, trước đó cô ấy chỉ một lòng muốn làm bà Du.
Tuy rằng cô thích thiết kế, nhưng cũng không muốn dựa vào nó để nổi tiếng, mà bây giờ cũng vì muốn báo thù nên mới tiến lên.
Đạt Phan, thật sự chưa từng nghĩ đến ý thức nghề nghiệp gì cả.
“Tôi cho cô thời gian ba tháng, nếu cô không thể bộc lộ hết tài năng trong đám người mới, thì có thể tự đổi nghề.” Mâu Nghiên không giống như đang nói đùa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi biết rồi.” Thương Mẫn cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên tia đắc ý.
Cô đứng dậy dọn tất cả những chiếc túi đang ném đầy đất tới một phòng nhỏ khác.
Đây vốn là phòng sách của Mâu Nghiên, nhưng anh thường không ở đây quá lâu, mà thường ở trên lầu.
Văn phòng bên dưới để xử lý công việc, cho nên đồ đạc trong này đều trống không.
Thương Mẫn treo tất cả quần áo lên, sau đó phác họa đơn giản lại mỗi bộ quần áo, chẳng mấy chốc căn phòng đã rơi lả tả đầy giấy vẽ.
Cô là điển hình của chòm sao Nhân Mã, không thích bị trói buộc, cũng chưa bao giờ muốn bị người ta coi thường.
Nếu Mâu Nghiên đã nói thế, vậy cô nhất định phải làm cho anh xem thử.
Tuy rằng thông báo trúng tuyển quả thực có được bằng cách đi cửa sau, nhưng cô sẽ không đi cửa sau cả đời!
Mâu Nghiên đứng ở cửa, nhìn Thương Mẫn đang bận rộn qua khe hở của cánh cửa không đóng chặt, nhìn những ngón tay thon dài đang cầm bút chì vẽ từng nét trên bàn.
Khi cô nghiêm túc, đôi mày nhíu lại thật chặt, làm cho cô trông như vô cùng cứng đầu.
Cô đưa bút lên, nhắm một mắt, tính toán tỉ lệ mẫu vật và tỷ lệ bản vẽ, sau đó phác thảo một cách nhuần nhuyễn, những đường nét và hoa văn đó nở rộ dưới ngòi bút của cô như thể có sức sống.
“Cậu hai.” Trữ Trình thấp giọng gọi, đi đến bên cạnh Mâu Nghiên, trình một tập tài liệu lên: “Đã sắp xếp xong rồi.”
Mâu Nghiên không lên tiếng, cất bước đi về phòng khách.
“Cậu hai, cậu đối xử với cô Thương như vậy, có phải quá hà khắc hay không?” Trữ Trình liếc nhìn bóng dáng Thương Mẫn ở bên trong: “Tôi đã xem qua tất cả tác phẩm và lý lịch của cô Thương, cô ấy là một nhà thiết kế vô cùng có thiên phú, hoàn toàn có thể vào thẳng bộ phận thiết kế.
Vì sao cậu còn cố tình muốn lựa chọn cô Thương Tuyết?”
Mâu Nghiên nhận lấy tập tài liệu trong tay Trữ Trình, mở ra, bên trong là tất cả tư liệu cá nhân của Thương Tuyết.
“Chỉ có thiên phú mà không làm đến nơi đến chốn, tựa như luyện công mà không học đứng tấn, chỉ biết khoa tay múa chân.” Mâu Nghiên nhíu mày.
Trữ Trình không dám lên tiếng.
Thật ra anh ta biết lần này tất cả những việc Mâu Duẫn làm đều vì muốn rèn luyện Thương Mẫn.
Chỉ là Cậu hai nhà anh ta xuất thân từ bộ đội, từ nhỏ đã lớn lên dưới sự giáo dục nghiêm khắc của ông cụ, cũng không biết Thương Mẫn có thể chịu được phương pháp rèn luyện này hay không nữa.
Mâu Nghiên ký tên mình lên cuối tài liệu, đặt bút vô cùng lưu loát và mạnh mẽ.
Thương Mẫn vất vả một buổi tối, cho đến lúc rạng sáng cuối cùng cũng không chịu nổi dựa vào tường mơ màng ngủ.
Mâu Nghiên đẩy cửa ra, giấy vẽ đầy đất khiến anh không có chỗ đặt chân.
Anh khom lưng nhặt tất cả giấy vẽ lên, nhẹ tay đặt sang một bên, đi tới trước mặt Thương Mẫn.
Bé con này xem như còn có chút kiên cường, anh chỉ hơi nhắc nhở, cô đã tàn nhẫn tiến hành rồi.
Cô vốn là một người vô tâm vô tư, lúc này trong giấc ngủ cũng cau mày, đôi mắt cũng thâm quầng vì thức khuya.
Mâu Nghiên chăm chú nhìn cô thật gần, cảm thấy tảng băng trong đáy lòng đang rung chuyển.
Nếu cô gái này có thể vẫn luôn ngoan ngoãn giống như lúc ngủ thế này thì tốt rồi.
Mâu Nghiên vươn tay ra, muốn chạm vào đuôi mày của cô, Thương Mẫn hơi giật mình, lẩm bẩm lên tiếng.
“Đàn ông chó chết…”
Mâu Nghiên nháy mắt đen mặt lại.
Quả nhiên nếu như ngoan ngoãn thì không gọi là Thương Mẫn nữa rồi.
Bàn tay vốn vươn ra lại thu về, anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Thương Mẫn không tỉnh lại, ngủ rất sâu, di động còn để quên ở trong thư phòng, sau khi bật chế độ im lặng, chẳng ai nhìn thấy màn hình không ngừng nhấp nháy.
Du Thắng một lần nữa gọi điện cho Thương Mẫn, chỉ là vẫn luôn không có ai nghe máy.
“Anh Thần, anh đừng phí công vô ích nữa, chị sẽ không nhận điện thoại của anh đâu.” Đây vốn là phòng tân hôn của Du Thắng và Thương Mẫn, Thương Tuyết đang ngồi trên sofa, cười nói với Du Thắng.
Du Thắng buông di động xuống, nhìn đôi mắt tràn ngập cảnh giác của Thương Tuyết: “Anh muốn nghe cô ấy tự nói với anh.”
“Anh Thần, anh không tin em sao?” Thương Tuyết ấm ức nhìn anh ta: “Stephen thật sự chỉ là bạn của em, anh cũng biết lễ nghi của người nước ngoài đầu khá cởi mở, chúng em đã lâu không gặp nên mới hẹn nhau cùng ăn một bữa cơm.
Chị hại em mất đi đứa bé, em tìm anh ấy kể khổ một chút, anh ấy nói giúp em vài câu, nào ngờ bạn trai của chị lại có thể đánh anh ấy bị thương”
Thương Tuyết càng nói nước mặt càng giàn giụa.
“Đó không phải là bạn trai của cô ấy.” Du Thắng không hề để bụng mối