Triệu Nhã Liên vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chẳng trách Thương Mẫn lại nhảm vào Thương Tuyết, nhất định phải đuổi Thương Tuyết khỏi Đạt Phan, hóa ra bọn họ là chị em ruột, hơn nữa trước đó còn có ngọn nguồn như vậy.
“Ngoài ra Thương Mẫn còn quyến rũ đàn ông, thấy người sang bắt quàng làm họ, bỏ mặc người nhà của mình.
Cô ta có ông bà nội đã hơn 70 tuổi, nhưng lại bị cô ta chọc tức đến sinh bệnh”
Thương Mẫn xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu kinh khủng, Triệu Nhã Liên thấy tình thế đã thay đổi, thấy những người xung quanh bắt đầu lạnh lùng nhìn Thương Mẫn, giọng điệu của bà ta dịu đi, thậm chí có chút bi thảm, “Thương Mẫn, tôi biết mẹ ruột cô mất sớm, cô lại không muốn nghe ba cô dạy dỗ, nhưng dù thế nào thì tôi cũng là trưởng bối của cô.
Lần trước cô ép tôi quỳ trước mặt cô, tôi cũng đã quỳ rồi, cũng đã dập đầu rồi, tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho Tuyết Tuyết? May là con bé là em gái ruột của cô, cho dù nó có làm sai chuyện gì thì cô dạy bảo nó vài câu là được rồi, sao cô lại muốn hại nó chứ?”
“Di à, ý của dì là chuyện xảy ra tối hôm qua chính là Thương Mẫn… Lưu Tử Vĩ bước tới đỡ Triệu Nhã Liên.
“Tuyết Tuyết nhà tôi từ nhỏ đã rất ngoan, từ trước đến nay vẫn luôn giữ mình trong sạch, lớn như vậy rồi vẫn chưa từng nảm tay con trai thì sao con bé lại có thể làm ra chuyện như vậy được… Triệu Nhã Liên bật khóc, bộ dạng trông rất oan ức, lại khóc nức nở: “Thương Mẫn, cô muốn lấy mạng người nhà chúng ta sao…”
“Thương Mẫn, cô thật quá đáng” Lưu Tử Vi cầm đầu chỉ trích Thương Mắn: “Mặc dù Thương Tuyết đã làm sai, nhưng sao cô có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy chứ? Cô đây là đang phạm tội!”
“Đúng vậy, thật đáng sợ, thật không ngờ cô ta lại là người như vậy..” Những người bên cạnh đều đồng tình.
Thương Mẫn đã từng thấy bản lĩnh đổi trảng thay đen của Triệu Nhã Liên từ lâu, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía mình, cô cảm thấy có loại cảm giác bất lực chưa từng thấy.
“Tôi không muốn cãi nhau với bà” Thương Mẫn xoay người muốn đi ra ngoài “Nếu bà thích ở đây thì cứ ở lại đi, tôi đi”
“Cô không được phép đi!” Triệu Nhã Liên bước tới níu lấy cánh tay Thương Mẫn, sau đó dùng thủ đoạn thông thường nảm chặt cánh tay cô.
Thương Mẫn đau đớn đấy Triệu Nhã Liên ra, không ngờ bà ta thuận thế ngã mạnh xuống đất khiến Thương Mẫn giật mình.
“Ôi chao! Đau muốn chết tôi rồi” Triệu Nhã Liên đau đớn kêu lên, “Thương Mẫn, sao cô còn dám đánh người nữa?” Lưu Tử Vi vội vàng đỡ Triệu Nhã Liên: “Bình thường không nhìn ra cô lại là người như vậy”
Thương Mẫn xoa nơi bị Triệu Nhã Liên nắm lấy, nghiến răng nghiến lợi “Mọi người đã thấy rồi đấy, cô ta đánh tôi, tôi là trưởng bối của cô ta vậy mà cô ta lại đánh tôi” Triệu Nhã Liên ngồi dưới đất gào thét Tô Huệ Phi đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn người Trước đây cô đã từng nghe Thương Mẫn kế về sự lợi hại của mẹ kế, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được tận mắt nhìn thấy, hôm nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Đừng nói nhảm ở đây nữa, lần trước khi đi mua sảm với Mẫn Mẫn, tôi còn thấy Thương Tuyết đi cùng một người đàn ông ngoại quốc.
Bà lại dám nói Thương Tuyết chưa từng nằm tay con trai? Chưa từng nằm thì làm sao cô ta lại có thai với anh rể của mình chứ?
Tô Huệ Phi tiến lên, chỉ vào Triệu Nhã Liên: “Hai mẹ con các người thật sự là mặt dày hơn người.
Bà cướp ba của Mẫn Mẫn, ép chết dì Thẩm.
Con gái của bà thì cướp chồng sắp cưới của Mẫn Mẫn, còn hãm hại cô ấy muốn cô ấy ngồi tù! Bây giờ Thương Tuyết gây tội thì phải chịu tôi, nổ xì căng đan, bà còn dám nói là do Mẫn Mẫn hại sao”
Lời nói của Tô Huệ Phi không chút nghỉ ngờ là một tin sốt dẻo.
Mặc dù không biết ai thật ai giả nhưng chung quy người nhà này đều cư xử không đúng mực.
“Cô nói bậy bạ gì đớ? Cô thông đồng với cái con xấu xa Thương Mẫn để vu oan