“Thật sự không phải là con làm à?”
“Ba nên nhắc nhở Thương Tuyết, không phải đồ của mình thì đừng nhớ thương, bằng không thậm chí còn chẳng biết mình chết thế nào đấy” Thương Mẫn không nói thẳng là Mạc Hậu làm.
Đối với nhà họ Thương, bọn họ chắc chắn không đắc tội nổi nhà họ Mạc, cô có nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.
“Ba đi đi” Thương Mẫn xua tay: “Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện nhà họ Thương.
Chờ tới bao giờ hai người Thương Tuyết và Triệu Nhã Liên hoàn toàn yên tĩnh, tôi sẽ cho ba câu trả lời”
Thương Mãn biết Thương Tuyết sẽ không từ bỏ ý định.
Cô rất hiểu Thương Tuyết.
Trước đây Mâu Nghiên nói, nếu Thương Tuyết đứng ra chống án, anh có thể đưa Mạc Hậu ra công lý, nhưng…
Nếu Thương Tuyết biết tất cả chân tướng của những điều này, sợ rằng sẽ không như Mâu Nghiên mong muốn.
Bọn họ đấu với nhau cả đời, cho nên cô ta thà làm người câm chịu thiệt cũng không yêu cầu chống án mà đổ hết món nợ thuộc về Mạc Hậu lên đầu cô.
“Nhưng..” Thương Liên Thành chưa có được câu trả lời chắc chắn nên không cam lòng rời đi.
“Ngài Thương” Lê Chuẩn mở cửa phòng bệnh giúp ông ta: “Xin mời”
Thương Liên Thành vẫn còn sợ Lê Chuẩn, thấy anh ta ra lệnh đuổi khách thì thở dài, rời khỏi phòng bệnh.
“Chị dâu” Lê Chuẩn thấy Thương Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và đờ người ra, sợ trong lòng cô buồn bực nên gọi một tiếng.
Thương Mẫn hoàn hồn, cô cầm bút trong tay và mỉm cười với Lê Chuẩn.
“Anh đừng gọi chị dâu nghe có vẻ già lắm” Thật ra cô đã ngầm phê bình cách gọi này từ lâu.
Mâu Nghiên là đại ca của bọn họ tất nhiên bọn họ tôn trọng anh mới gọi một tiếng như vậy.
Mà cô lại nhỏ tuổi hơn bọn họ, bị bọn họ gọi như vậy cứ cảm thấy như mình đang chiếm lợi.
Thương Mẫn nhìn Lê Chuẩn.
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, anh ta đã hồi phục lại.
Nhưng cô còn chưa quên anh ta đã cướp cô từ trong tay thần chết thế nào.
“Anh cứ gọi tôi là Tiểu Mẫn” Tiểu Mẫn là cách mẹ cô gọi lúc còn sống.
Sau khi trải qua một đêm sinh tử này, Thương Mẫn đã sớm xem Lê Chuẩn thành người thân.
“Tiểu Mẫn…” Lê Chuẩn nhẩm lại cái tên này, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Tôi cũng vừa mới biết Thương Tuyết đang ở trong bệnh viện này”
Thương Mẫn nheo mắt.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô không vui lắm.
Kể từ sau khi biết Thương Tuyết bị vậy thay cô, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cho dù bình thường cô rất hận cô ta nhưng cách trả thù này cũng không khiến cô thấy vui vẻ.
Thương Liên Thành rời khỏi nơi ở của Thương Mẫn, trở về phòng bệnh Thương Tuyết.
“Thế nào rồi?” Thấy Thương Liên Thành về, Triệu Nhã Liên vội vàng ra hỏi: “Nó có đồng ý không?”
Thương Liên Thành không trả lời mà chỉ lắc đầu.
Trên giường bệnh, Thương Tuyết vẫn đang ngủ say, mấy ngày nay cô ta ăn ngủ bình thường, chỉ là không hé răng nửa lời.
“Rốt cuộc nó muốn gì? Tuyết Tuyết đã bị hại thành ra thế này rồi mà nó cũng không tha cho nhà họ Thương sao? Đây chẳng phải sản nghiệp mẹ nó để lại sao? Nó nhẫn tâm nhìn sản nghiệp này sụp đổ hả?”
Thực ra Triệu Nhã Liên hoàn toàn không quan tâm đến sản nghiệp của ai, bà ta chỉ biết nếu nhà họ Thương kết thúc thì bà ta và Thương Tuyết sẽ phải sống những